Chương 7769: Đây là luân hồi thuộc về hắn (2)
Chương 7769: Đây là luân hồi thuộc về hắn (2) Chương 7769: Đây là luân hồi thuộc về hắn (2)
“Thắng rồi?"
Lão đạo râu dê vuốt râu cười nói: “Ta biết ngay mà, Tôn Nhương ngươi ra trận, tuyệt đối không có khả năng thất thủ!”
Tôn Nhương mặt không biểu cảm nói: “Thắng cái rắm! Cũng chưa đánh, sao tính thắng?”
A?
Bốn người kinh ngạc, không hiểu ra sao, chưa đánh?
Tôn Nhương thở dài nói: “Từ khi hắn trình bày cấm ky của sinh mệnh chi đạo, một trận chiến này đã không cần thiết tiến hành nữa.”
Mọi người nhớ tới tình huống lúc trước, vẻ mặt cũng đầu xảy ra biến hóa.
Lúc ấy, lấy đạo hạnh của bọn họ, cũng không chịu nổi uy năng sinh ra lúc Tô Dịch trình bày đại đạo, thần hồn, tâm cảnh, đạo thể đều gặp ảnh hưởng.
Nếu lúc ấy Tô Dịch lựa chọn khai chiến, sợ là có thể giết bọn họ một cái không kịp trở tay.
“Nếu thực ra tay, chưa chắc sẽ thua.”
Người trung niên râu xồm áo bào tím trầm giọng nói:
“Tệ nữa, lấy tính mạng năm người chúng ta, đổi một cái mạng của hắn còn không được?”
Tôn Nhương ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nói: “Nhưng hắn có thể chuyển thế trùng tu lần nữa, chúng ta thì sao?”
Người trung niên râu xồm áo bào tím nhất thời nghẹn lời. Ánh mắt Tôn Nhương di chuyển, nhìn quét người khác một cái, “Ta không phải sợ chiến, cũng không phải coi các ngươi là trói buộc, mà là sau khi nói chuyện với Tô Dịch, ta đã đoán chắc, ở Vãng Sinh quốc này khai chiến với hắn, chúng ta thua nh¡iêu thắng ít!”
Hắn nâng tay chỉ chỉ bầu trời đêm, “Thiên địa quy tắc của Vãng Sinh quốc, có thể bị một thân lực lượng luân hồi của hắn thay thế, mà Hồng Mông chu hư quy tắc ở ngoài Vãng Sinh quốc, cũng có thể bị hắn dùng hỗn độn ngũ hành bổn nguyên ngự dụng.”
“Chỉ một điểm này, đã đủ khiến chúng ta lâm vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối!”
Vẻ mặt mọi người liên tục biến đổi một phen.
Mỹ phụ trang phục xanh lục nói:
“Nhưng định đạo giả đại nhân không phải đã giao cho ngươi một ít bí bảo?” Tôn Nhương cười khẩy một tiếng, “Các bí bảo đó, có lẽ có thể khiến chúng ta giữ mạng, nhưng muốn thắng lợi... Khó nói nhal”
Lão đạo râu dê đột nhiên nói:
“Tôn Nhương, ngươi có phải ngay từ đầu đã chưa từng nghĩ lần này có thể giết Tô Dịch hay không?”
Người khác ngẩn ra, ánh mắt đều nhìn về phía Tôn Nhương.
Tôn Nhương trầm mặc một lát, nói:
“Người gác mộ có lẽ chưa chết, nhưng một khối đạo thân của cô ta đã bị đánh chết, một trận chiến đó các ngươi cũng đã thấy hết, tin tưởng không cần ta nhiều lời, các ngươi cũng rõ, Tô Dịch ở trong trận chiến này hiển lộ ra chiến lực đáng sợ bao nhiêu.”
Dừng một chút, ánh mắt Tôn Nhương có chút phức tạp, “Quan trọng nhất là, dựa theo mệnh lệnh của định đạo giả đại nhân, không cần chúng ta liêu mạng, chỉ cần cam đoan Tô Dịch tiến vào Vân Mộng trạch, chúng ta coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
Mọi người chợt cảm thấy bất ngờ.
Sau đó, mỹ phụ trang phục xanh lục đột nh¡iên nói:
“Định đạo giả đại nhân chẳng lẽ cho rằng, chỉ cần Tô Dịch tiến vào Vân Mộng trạch, nhất định có đi không có vê?”
Tôn Nhương nói:
“Việc không có tuyệt đối, khó mà nói, như-
ng... Dựa theo ý tứ định đạo giả đại nhân, Vân Mộng trạch tuyệt đối là một nơi đủ khiến Tô Dịch chết không có chỗ chôn.”
“Ta cũng chỉ biết, chỉ cần đi vào nơi đó, mọi thứ Tô Dịch đời này có được, đều sẽ bị đánh về nguyên hình, cuối cùng giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển!”
Đánh về nguyên hình! Giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển!
Miêu tả như vậy, khiến mọi người nghe mà mí mắt giật giật, Vân Mộng trạch kia nên có cấm ky nguy hiểm cỡ nào, mới có thể bị định đạo giả đại nhân làm ra suy đoán như thấ?
“Nói đến nói đi, Tô Dịch chung quy phải chết, vậy là đủ rồi.”
Cơ Côn cười lên.
Bốp!
Bất thình lình, Tôn Nhương vung cho Cơ Côn một cái tát, đánh cho người sau bóng người trực tiấp bay ra ngoài.
Mọi người cả kinh.
Lại thấy Tôn Nhương ánh mắt bình tĩnh nói: “Cái này có gì buồn cười? Lúc trước Tô Dịch nếu thực bất chấp mọi giá hạ tử thủ, ngươi cảm thấy... Ngươi bây giờ còn có cơ hội cười được?”
Cơ Côn cúi đầu, câm như hến.
Tôn Nhương thu hồi ánh mắt, việc mình mình làm tiến lên, trên mặt lơ đãng hiện lên một phần buồn bã.
Người hắn cuộc đời này khâm phục nhất, chỉ có một, đó chính là định đạo giả.
Mà hôm nay, có thêm một gã Tô Dịch.
Đối phương khí phách, kiến thức, lòng dạ, ở trên con đường kiếm tu, tuyệt đối có thể xưng trong đời hiếm thấy.
Quan trọng nhất là, Tô Dịch ở trên trả lời nhăm vào “tiên họa”, nhìn như chưa đưa ra phương pháp giải quyết, nhưng Tô Dịch trình bày về giữa “chúng sinh” cùng “sinh mệnh chi đạo”, thực ra đã là một loại đáp án! Cho dù Tôn Nhương chưa thể thật sự nghe rõ hoàn chỉnh đáp án này, nhưng ít nhất Tô Dịch đã chứng minh hắn có được nội tình giải quyết “tiên họa”!
Vậy là đủ rồi.
Ngoài ra, Tôn Nhương tin tưởng, Tô Dịch rất hiều mình.
Bởi vì ở trong lòng Tô Dịch cũng chứa “chúng sinh”, chẳng qua chúng sinh trong lòng Tô Dịch, nhất định không giống với chúng sinh trong lòng mình mà thôi.
Tôn Nhương cũng chưa nói cho mọi người, lúc trước hắn ở thời điểm giằng co với Tô Dịch, từng lần đầu tiên do dự cần xuất kiếm hay khôngÌ
Không phải sợ hãi.
Trái lại, hắn đầy cõi lòng chờ mong tranh cao thấp cùng Tô Dịch ở trên kiếm đạo.
Nhưng hắn lại không muốn làm như vậy.
Bởi vì một khi xuất kiếm, tất phân sinh tử.
Tôn Nhương không sợ chết, nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Bởi vì Tô Dịch kế tiếp còn cần đi Vân Mộng trạch, ở trên lúc mấu chốt này, Tôn Nhương không muốn để mình trở thành trở ngại.
Cái này không công bằng đối với Tô Dịch.