Chương 7771: Thiếu niên Tiêu Tiển (1)
Chương 7771: Thiếu niên Tiêu Tiển (1) Chương 7771: Thiếu niên Tiêu Tiển (1)
Trời còn chưa sáng, ánh đèn vàng vọt xua tan bóng tối trong phòng, chiếu ra bóng người gầy gò của tỷ tỷ Tiêu Dung.
Tiêu Tiển mới chỉ mười ba tuổi gian nan dậy, như trước đây, gấp lại đệm chăn cũ nát mỏng manh trước.
Sau khi rửa mặt, liền lấy ra một quyển sách ố vàng trang giấy không trọn vẹn, trải ở trên giường, cứ như vậy soi ánh đèn nghiêm túc đọc.
Tỷ tỷ Tiêu Dung sớm đã xoay người ra khỏi phòng, rất nhanh trong phòng bếp liền có một làn khói bếp lượn lờ dâng lên.
Đang là tháng chạp rét đậm, trời đất lạnh lẽo khắc nghiệt. Tiêu Tiến lạnh tới run rấy, không ngừng xoa xoa hai tay hà hơi, thật sự nhịn không được, liền sưởi ấm ở bên cây đèn, nhưng dù vậy, vẫn như cũ không quên đọc một bài văn ngày hôm qua vừa mới học.
Ở trường tư thục của Vân Mộng thôn, Tiêu Tiến là một đứa nhỏ khắc khổ đọc sách nhất, đây là chuyện mọi thôn dân Vân Mộng thôn đều biết.
Rất nhanh, ánh mặt trời tảng sáng.
Tiêu Tiến ngay lập tức thổi tắt đèn, mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thấu xương trút vào, cả người Tiêu Tiển run rẩy.
Nhưng vẫn chịu đựng, cầm sách, đứng ở trước cửa số.
Dầu thắp cũng cần tiền, mà hắn và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày duy trì kế sinh nhai cũng vô cùng gian nan, nào nỡ lãng phí dầu thắp? Đứng ở trước cửa sổ đọc sách tuy rét lạnh, nhưng dù sao còn có thể thừa nhận.
Đối với Tiêu Tiển mà nói, vậy là đủ rồi.
Rất nhanh, tỷ tỷ Tiêu Dung đã làm xong đồ ăn.
Nói là đồ ăn, thực ra là một bát cháo loãng thả mấy cá lá rau, một cái bánh bao đen tuyên, một cái dưa muối.
Tiêu Tiển nhìn đồ ăn, yên lặng ăn.
Tỷ tỷ ở một bân nhìn, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Thẳng đến lúc ăn xong, Tiêu Tiển lại chưa giống ngày xưa thu thập bọc hành lý đi tư thục học, mà là cúi đầu, nói: “Tỷ, ta không muốn đọc sách nữa!”
Tiêu Dung ngẩn ra, quan tâm nói: “Đây là làm sao vậy... Có phải lại bị bạn học ức hiếp hay không? Đừng sợ, tỷ tỷ dẫn ngươi đi tư thục, đi tìm “Liễu tiên sinh' nói một tiếng, nhất định sẽ không lại để ngươi...”
“Tỷ, không phải.”
Tiêu Tiến ngắt lời nói: “Ta từ trước tới giờ không để ý tới những khi nhục đó, bọn họ đọc sách đều không bằng ta, lòng có ghen tị, mới sẽ xa lánh ta, sỉ nhục ta, bọn họ càng như thế, càng chứng minh ta đọc sách lợi hại hơn so với bọn họi”
Một đoạn lời, tràn đầy tự tin.
Tiêu Dung nghi hoặc nói: “Vậy lại là vì sao? Ngươi lo lắng tỷ tỷ không lấy ra được thúc tu (học phí) sang năm giao cho tư thục Liễu tiên sinh sao? Yên tâm, tỷ tỷ đã sắp gom đủ tỉiền rồi, đến lúc đó khẳng định không trì hoãn ngươi đi học.”
Tiêu Tiển lần này lại trầm mặc. Trong mắt Tiêu Dung toát ra nét thương tiếc, dịu dàng nói:
“Chuyện kiếm tiền, ngươi không cần lo lắng nữa, chỉ cần đọc sách cho tốt là đủ rồi. Mau ởi đi, chậm nữa là sẽ đến muộn.”
Nói xong, Tiêu Dung kéo Tiêu Tiển, tiễn hắn đến trước cửa nhà.
“Cầm quả trứng gà này cùng bánh nướng áp chảo, đói bụng ăn.”
Tỷ tỷ đưa một cái túi cho Tiêu Tiển.
Tiêu Tiển nhìn thấy, bàn tay tỷ tỷ vốn mảnh mai trắng nõn, đã bị lạnh đến sưng đỏ nứt nẻ, có vết nứt da.
Trong lòng Tiêu Tiến khó chịu một chút, lại mím môi, tiếp nhận cái túi, nói:
“Tỷ, đọc sách... Thật sự có thể khiến chúng ta được sống ngày tháng tốt đẹp sao?” Tiêu Dung đưa ra câu trả lời kiên định: “Có thể!”
Bầu trời tối tăm, chồng chất mây đen thật dày, trên đất tuyết trắng mờ mịt, toàn bộ thôn xóm đều bao phủ ở trong trời băng đất tuyết.
Tiêu Tiển đi ra khỏi cửa nhà mấy chục bước, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Lại thấy tỷ tỷ đứng ở ngoài cửa, đang lằng lặng nhìn mình.
Ở sau lưng nàng, là nhà của tỷ đệ hai người.
Đó là một tiểu viện cũ kỹ hỏng hóc, căn nhà làm từ bùn đất đã sớm lâu năm thiếu tu sửa, nhiều chỗ sụp xuống tổn hại, nóc nhà chồng chất tuyết lớn, che giấu rất tốt cảnh tượng lụi bại của tiểu viện này.
Tỷ tỷ vẫn như cũ mặc một cái áo bông rách màu xám mỏng manh. Ở trong trí nhớ của Tiêu Tiển, từ khi biết chuyện, mỗi một mùa đông, tỷ tỷ tựa như vẫn luôn mặc một cái áo rách như vậy.
“Mau đi đi!"
Xa xa, tỷ tỷ cười phất tay, nụ cười đó trong vắt tựa như ánh mặt trời, so với tuyết trắng còn rạng rỡ hơn.
Tiêu Tiển vâng một tiếng, lúc này mới xoay nøười, bóng người gầy gò mỏng manh đạp tuyết đọng thật dày, đi ngược cuồng phong lạnh thấu xương, hướng tư thục ở đầu đông thôn gian nan bước đi.
Liễu tiên sinh của tư thục, sớm đã đứng ở ngoài học đường.
Hắn mặc nho bào, để chòm râu, mình đầy khí tức sách vở, xa xa nhìn thấy Tiêu Tiển đạp tuyết lớn mà đến, không khỏi vuốt râu cười nói:
“Tiêu Tiển, ngươi lại là người đầu tiên, không tệ, không tệ.”
Một năm qua, mặc kệ nóng lạnh, bất luận gió thổi mưa rơi, Tiêu Tiển vĩnh viễn là người đầu tiên đến tư thục.
Thiếu niên xuất thân gia đình nghèo khổ này, cũng lưu lại ấn tượng khắc sâu cho Liễu tiên sinh.
“Liễu tiên sinh.”
Tiêu Tiển tiến lên hành lễ, “Ta sang năm không tính đến đọc sách nữa.”
Liễu tiên sinh hoang mang, “Đây là cớ gì ??”
Tiêu Tiển mím môi, lắc lắc đầu.
Liễu tiên sinh hơi trầm ngâm, nói:
“Ngươi đi trước đi, việc này về sau nói sau.”
Lúc hoàng hôn. Kết thúc việc học của một ngày, Tiêu Tiển một mình một người vội vàng rời khỏi tư thục, hắn lo lắng sắc trời nếu tối, tỷ tỷ sẽ đội gió tuyết tới đón mình, nếu như vậy, thế nào cũng khiến tỷ tỷ lạnh đến phát ốm.