Chương 7776: Sống không bằng chết thật sự (2)
Chương 7776: Sống không bằng chết thật sự (2) Chương 7776: Sống không bằng chết thật sự (2)
“Thế sự hiểu rõ đều học vấn, ngươi mới mười ba tuổi, còn không biết ý nghĩa sâu xa của ngôn ngữ tinh tế, cũng không thông thế sự nhân tình, nhớ lấy đừng mang các đạo lý kia trong sách, coi là khí tiết cùng khí khái mình phải tôn kính cùng thủ vững.”
Xetl
Tia chớp càn quét, gió tuyết gào thét.
Một cái ô giấy dầu, vững vàng xòe ở nơi đó, che gió chắn tuyết cho thiếu niên.
Tiêu Tiển mím môi, ánh mắt ngơ ngẩn nói: “Nếu đạo lý trong sách không thể tin, còn đọc sách làm chỉ?”
Liễu tiên sinh nói: “Tin sách hết không bằng không có sách, người đọc sách chúng ta đọc sách, phải minh tâm kiến tính, quan sát thiên địa, quan sát chúng sinh, quan sát chính mình, mà không phải chỉ cứng ngắc ghi nhớ những đạo lý kia trên sách.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiến, “Ta chỉ hỏi một câu, so sánh với phẫn nộ cùng nghẹn khuất trong lòng ngươi, thống khổ cùng ủy khuất trong lòng tỷ tỷ ngươi, ngươi từng thể hội hay không?”
Tiêu Tiển trầm mặc.
“Đi thôi, đi nhà của ta.”
Liễu tiên sinh một tay cầm ô giấy dầu, một tay khoác bả vai gầy gò của thiếu niên, “Tối nay, ta tán gẫu với ngươi một ít chuyện ở ngoài sách vở.”
Tiêu Tiển vốn muốn giãy dụa, nhưng ngửa đầu nhìn nhìn khuôn mặt gầy kia của Liễu tiên sinh bên cạnh, hắn cuối cùng vẫn cất bước, nấp ở dưới ô của tiên sinh, cùng tiên sinh xuyên qua bóng đêm gió tuyết dày đặc, đi xa dần.
Lửa lò hừng hực, khiến trong căn phòng giản dị ấm áp như mùa xuân.
Bên lò lửa, Liễu tiên sinh ngồi ở nơi đó, hàn huyên thật lâu cùng Tiêu Tiển.
Chuyện nói tới, đơn giản là thế sự nhiễu nhương, lòng người khúc mắc.
Tiêu Tiển cái hiểu cái không.
Hắn chung quy chỉ là một thiếu niên hương dã, chưa từng rời khỏi thôn xóm hầu như ngăn cách với đời này, tầm mắt cùng nhận biết đều cực hạn ở trong một khối thiên địa nho nhỏ, lại nào biết được lòng người thâm thúy sâu xa, thế sự hỗn loạn? Nhưng buồn khổ cùng phẫn nộ trong lòng hắn tích góp tràn ngập, thì giống như băng cứng từng chút một hòa tan ở trong lời nói của Liễu tiên sinh.
Nói tới cuối cùng, Liễu tiên sinh đột nhiên nói: “Ngươi có biết, thôn chúng ta thật ra rất đặc thù hay không?”
Tiêu Tiển ngẩn ngơ, “Đặc thù?”
Liễu tiên sinh lại trầm mặc, cuối cùng chỉ nói: “Những thứ này bây giờ nói cho ngươi, có hại không có lợi, chờ về sau thời cơ đến, ta lại lần lượt nói tỉ mỉ với ngươi.”
Tảng sáng, ánh mặt trời mờ mờ.
Bên ngoài gió dừng mưa tạnh, tuyết cũng không rơi nữa.
Liễu tiên sinh vốn định giữ Tiêu Tiến ăn bữa sáng, lại bị Tiêu Tiển từ chối. Hắn quỳ trên mặt đất, lấy một loại đại lễ trang trọng hướng về Liễu tiên sinh nghiêm túc lạy ba lần, liên đứng dậy vội vàng mà đi.
Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà.
Trở lại bên người tỷ tỷ.
Trời giá rét đất đông lạnh, khắp nơi tuyết trắng mờ mịt.
Khi tới gần nhà, trong lòng Tiêu Tiển đã có chút thấp thỏm cùng xấu hổ, tựa như đứa nhỏ phạm sai lầm.
Không biết khi nhìn thấy tỷ tỷ, nên nói cái øì, mới có thể bảo vệ một chút tôn nghiêm tự cho là đúng kia trong lòng mình.
Bồi hồi do dự hồi lâu, Tiêu Tiển cuối cùng hít sâu một hơi, cắn răng đi vào nhà. Nhưng rất nhanh Tiêu Tiển đã sửng sốt.
Bình thường lúc này, tỷ tỷ đã sớm dậy, hoặc đang nhóm lửa nấu cơm, hoặc đang chuẩn bị cho mình nước ấm rửa mặt.
Những năm qua, hầu như hàng ngày như thế, Tiêu Tiển cũng sớm đã thành thói quen.
Nhưng bây giờ, từng màn quen thuộc kia lại không thấy nữa.
Trong sân nhà cũ nát, tuyết trắng chồng chất, còn chưa kịp dọn dẹp.
Một đám người vốn không nên xuất hiện, lại đứng ở trong sân, dấu chân mang tuyết trắng giẫm ra vết bẩn màu đen hỗn độn.
Những người đó có Lý Chính cùng phụ thân Lý Ung, mẫu thân Lỗ Chi, Hồng đồ tể đầu tây thôn, người bán hàng rong họ Trương của thôn nam... Hắn quỳ trên mặt đất, lấy một loại đại lễ trang trọng hướng về Liễu tiên sinh nghiêm túc lạy ba lần, liên đứng dậy vội vàng mà đi.
Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà.
Trở lại bên người tỷ tỷ.
Trời giá rét đất đông lạnh, khắp nơi tuyết trắng mờ mịt.
Khi tới gần nhà, trong lòng Tiêu Tiển đã có chút thấp thỏm cùng xấu hổ, tựa như đứa nhỏ phạm sai lầm.
Không biết khi nhìn thấy tỷ tỷ, nên nói cái øì, mới có thể bảo vệ một chút tôn nghiêm tự cho là đúng kia trong lòng mình.
Bồi hồi do dự hồi lâu, Tiêu Tiển cuối cùng hít sâu một hơi, cắn răng đi vào nhà. Nhưng rất nhanh Tiêu Tiển đã sửng sốt.
Bình thường lúc này, tỷ tỷ đã sớm dậy, hoặc đang nhóm lửa nấu cơm, hoặc đang chuẩn bị cho mình nước ấm rửa mặt.
Những năm qua, hầu như hàng ngày như thế, Tiêu Tiển cũng sớm đã thành thói quen.
Nhưng bây giờ, từng màn quen thuộc kia lại không thấy nữa.
Trong sân nhà cũ nát, tuyết trắng chồng chất, còn chưa kịp dọn dẹp.
Một đám người vốn không nên xuất hiện, lại đứng ở trong sân, dấu chân mang tuyết trắng giẫm ra vết bẩn màu đen hỗn độn.
Những người đó có Lý Chính cùng phụ thân Lý Ung, mẫu thân Lỗ Chi, Hồng đồ tể đầu tây thôn, người bán hàng rong họ Trương của thôn nam... Hắn quỳ trên mặt đất, lấy một loại đại lễ trang trọng hướng về Liễu tiên sinh nghiêm túc lạy ba lần, liên đứng dậy vội vàng mà đi.
Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà.
Trở lại bên người tỷ tỷ.
Trời giá rét đất đông lạnh, khắp nơi tuyết trắng mờ mịt.
Khi tới gần nhà, trong lòng Tiêu Tiển đã có chút thấp thỏm cùng xấu hổ, tựa như đứa nhỏ phạm sai lầm.
Không biết khi nhìn thấy tỷ tỷ, nên nói cái øì, mới có thể bảo vệ một chút tôn nghiêm tự cho là đúng kia trong lòng mình.
Bồi hồi do dự hồi lâu, Tiêu Tiển cuối cùng hít sâu một hơi, cắn răng đi vào nhà. Nhưng rất nhanh Tiêu Tiển đã sửng sốt.
Bình thường lúc này, tỷ tỷ đã sớm dậy, hoặc đang nhóm lửa nấu cơm, hoặc đang chuẩn bị cho mình nước ấm rửa mặt.
Những năm qua, hầu như hàng ngày như thế, Tiêu Tiển cũng sớm đã thành thói quen.
Nhưng bây giờ, từng màn quen thuộc kia lại không thấy nữa.
Trong sân nhà cũ nát, tuyết trắng chồng chất, còn chưa kịp dọn dẹp.
Một đám người vốn không nên xuất hiện, lại đứng ở trong sân, dấu chân mang tuyết trắng giẫm ra vết bẩn màu đen hỗn độn.
Những người đó có Lý Chính cùng phụ thân Lý Ung, mẫu thân Lỗ Chi, Hồng đồ tể đầu tây thôn, người bán hàng rong họ Trương của thôn nam... Ở thời gian sáng sớm này, trong sân nhà tàn phá nho nhỏ này, thế mà lại có rất nhiều người Vân Mộng thôn đứng đó.
Ánh mắt Tiêu Tiển đảo qua, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Ở trước những bóng người kia, một bóng người nằm ở trong tuyết trắng, bụng có một lỗ thủng đang chảy máu, mang tuyết trắng trên mặt đất phụ cận nhuộm thành màu đỏ tươi chói mắt.
Bóng người kia cuộn mình ở đó, không nhúc nhích, chỉ mặc một bộ đồ vải thô mỏng manh, mái tóc dài rối bời trải ở trên đất tuyết ướt sũng máu tươi, tựa như một mảng cỏ dại chết héo ở trong gió tuyết.
Đó... Là tỷ tỷ!
Đầu Tiêu Tiển 'Âm' một tiếng, như bị người ta dùng búa tạ đập, trước mắt biến thành màu đen, trời đất xoay chuyển, cả người 'Bịch' một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Tối qua, Liễu tiên sinh dạy bảo, khiến Tiêu Tiến sớm ý thức được mình là có bao nhiêu ích kỷ, ngu xuẩn cùng không hiểu chuyện.
Ở trên đường quay về nhà, trong lòng càng thêm áy náy, thấp thỏm, tự trách, sớm làm tốt chuẩn bị chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ, liền xin lỗi tỷ tỷ, nhận sai, hối cải.
Cam đoan về sau không bao giờ để tỷ tỷ đau lòng nữa.
Nhưng Tiêu Tiển lại hoàn toàn không ngờ, khi lại nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ tỷ lại nằm ngã trong vũng máu! !
Lập tức, lồng ngực Tiêu Tiển như muốn nổ tung, vừa lăn vừa bò chạy đến bên người tỷ tỷ.
“Tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ tỉnh lại đi ——” Hai tay Tiêu Tiển ôm chặt lấy thân thể đã trở nên lạnh cứng như băng đó của tỷ tỷ, giọng khàn khàn kêu gọi.
Thiếu niên đôi mắt sung huyết, khuôn mặt vặn vẹo, thân thể cũng đang run rẩy, nước mắt không ngăn được chảy xuống.