Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7806 - Chương 7784: Liễu Tiên Sinh Kể Một Truyền Thuyết (1)

Chương 7784: Liễu tiên sinh kể một truyền thuyết (1) Chương 7784: Liễu tiên sinh kể một truyền thuyết (1) Chương 7784: Liễu tiên sinh kể một truyền thuyết (1)

Đến đây, Tô Dịch rốt cuộc kết luận, dưới Vân Mộng thôn này cất giấu bí mật kinh thế không muốn ai biết.

Trừ cái giếng cạn kia phía sau tư thục, cây sồi cùng con sông phía sau nhà Tiêu Tiển, nơi khác của Vân Mộng thôn, tất nhiên còn có nơi phong ấn tương tự.

Có thể phỏng đoán ra là, từng có người ở nơi này mở nơi phong ấn, để lại phiến đá màu đen chữ viết khác nhau.

Hơn nữa, người này đã có thể ở trong chu hư quy tắc chôn giấu đồ vật, có thể nghĩ mà biết thực lực của người đó khủng bố cỡ nào!

Tô Dịch sẽ không quên, lúc trước trong giếng cạn kia, chỉ gặp chu hư quy tắc cắn trả, đã thiếu chút nữa khiến thần hồn mình gặp nạn!

Mà người nọ thế mà có thể lợi dụng chu hư quy tắc mở nơi phong ấn, có thể nghĩ mà biết cường đại cỡ nào.

Trong thời gian kế tiếp, Tô Dịch vẫn luôn thu khí tức chu hư quy tắc, cho Cửu Ngục Kiếm ăn.

Đối với hắn mà nói, cây sồi cùng con sông hai nơi phong ấn này tựa như hai kho báu lấy mãi không hết dùng mãi không cạn.

Cho dù mình không dùng được, lại có thể khiến Cửu Ngục Kiếm không ngừng hấp thu.

Hắn trái lại muốn xem, Cửu Ngục Kiếm khi nào có thể ăn no, sau khi ăn no sẽ xảy ra biến hóa hay không.

Tiêu Tiển mê man cả thảy năm ngày thời gian, mới rốt cuộc tỉnh lại. Điều Tiêu Tiến không biết là, trong thời gian năm ngày này, Tiêu Dung làm tỷ tỷ vất vả cỡ nào, hầu như là hết ngày này đến ngày khác hầu hạ một bên, đút thuốc, đút nước, cho ăn, lau thân thể cho hắn.

Chuyện lúc bình thường vô cùng dễ dàng, khi ở trong hôn mê cần được người khác hầu hạ tiến hành, liên trở nên vô cùng gian nan.

Tô Dịch thấy hết trong mắt, cũng không khỏi sinh ra thương tiếc, vài lần nhịn không được muốn trực tiếp ra tay, cứu tỉnh Tiêu Tiển do mình hóa thần thành.

Nhưng cuối cùng, Tô Dịch vẫn nhịn xuống.

Kẻ địch chưa từng hiển lộ tung tích, nhỏ không nhịn sẽ bị loạn mưu lớn.

Tiêu Tiển đã tỉnh, từng màn từng xuất hiện trong mộng cảnh, thì theo đó bắt đầu tái hiện. Cho dù Tô Dịch ở trong mộng từng tự mình trải qua, ở lúc này lấy góc nhìn bên cạnh lại đi nhìn, vẫn có chút không đành lòng thấy.

Tỷ đệ hai người, đầu có sai, cũng đầu không Sai.

Chuẩn tắc đời người thờ phụng khác nhau mà thôi.

Tiêu Tiển mười ba tuổi, chỉ là một thiếu niên gầy yếu ở nông thôn bế tắc, lịch duyệt nhân sinh của hắn gần như trống trơn, khi mang đạo nghĩa trong sách tôn sùng là khí tiết, tự nhiên khó có thể tiếp nhận hành vi của tỷ tỷ.

Nhưng đối với Tiêu Dung mà nói, nàng chỉ là muốn để đệ đệ sống, về sau có thể đọc sách trở nên nổi bật, vì thế vô luận hy sinh cái gì, cũng sẽ không tiếc.

Nàng cũng rõ nhất, ở trước mặt bần cùng cùng cực khổ, tôn nghiêm và khí khái từ trước tới giờ đầu là chuyện hư vô mờ mịịt.

Có lẽ, về sau Tiêu Tiển tất nhiên sẽ biết những thứ này.

Nhưng đó cũng là chuyện về sau, mọi thứ lúc mười ba tuổi trải qua, nhất định đã thành tiếc nuối cùng hối hận không thể vẫn hồi.

Trong mưa tuyết đầy trời, Tiêu Tiển tự sát, như nổi điên lao ra khỏi thôn xóm, muốn tới chỗ vách núi kia ngoài thôn giải quyết tính mạng của mình.

Tô Dịch thì bỗng nhiên phát hiện, ở sau khi Tiêu Tiển đi qua nhà Hồng đồ tể không lâu, nhà Hồng đồ tể sáng lên một ngọn đèn.

Hồng đồ tế mở cửa sổ, nhìn về phía bóng người Tiêu Tiển lao ra ngoài thôn.

Đồ tể này ngũ quan cương nghị, râu tóc rối bời, dưới một cái lật người, đã đến trong sân nhà của hắn, đứng ở trước một bức tượng đá.

Bức tượng đá đó đổ ở trên mặt đất, sớm đã tàn phá gãy rời, mơ hồ có thể phân biệt ra, tượng đá giống như một thanh kiếm khổng lồ tạo hình thành.

Hồng đồ tế tới chỗ chuôi kiếm, nhẹ nhàng sờ lên, lẩm bẩm: “Thời cơ rốt cuộc sắp tới rồi!”

Sau đó, hắn liền đặt mông ngồi ở chỗ chuôi kiếm tượng đá, yên lặng ngây người.

Khi thấy một màn này, Tô Dịch không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Hồng đồ tể này cũng có vấn đề?

Dưới tượng đá hình kiếm kia, chẳng lẽ cũng là một nơi phong ấn?

Tiêu Tiến đã chạy ra ngoài thôn.

Lực lượng cảm giác của Tô Dịch chung quy chỉ có năm ngàn trượng, không thể tiến một bước ởi cảm ứng một bức tượng đá hình kiếm kia.

Thẳng đến khi phạm vi lực lượng cảm giác sắp từ nhà Hồng đồ tế rời khỏi, Tô Dịch bỗng nh¡ên thấy được tỷ tỷ Tiêu Dung một đường kinh hoảng thất thố đuổi theo.

Hồng đồ tế rõ ràng thấy được, cũng chưa ởi ra khỏi sân nhà nhắc nhở Tiêu Dung hướng ổi của Tiêu Tiển, cứ như vậy ngồi ở nơi đó trầm mặc.

Nếu nói Hồng đồ tế và Tiêu Dung có tình yêu nam nữ, vốn không nên như thế.

Ra ngoài Tô Dịch dự kiến, ở phía sau Tiêu Dung, lại xuất hiện Liễu tiên sinh cầm cái ô giấy dầu!

Khi đi qua nhà Hồng đồ tể, Hồng đồ tế bỗng kéo mở cửa lớn, hạ giọng nói:

“Đây là kiếp tiểu tử kia vốn nên trải qua, ngươi tên nghèo kiết hủ lậu này thêm loạn cái gì! Chẳng lẽ không rõ, một khi vượt giới hạn, ý nghĩa thế nào?” Liễu tiên sinh lặng yên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồng đồ tể, nói một câu, “Quản tốt chuyện của chính ngươi!”

Dứt lời, Liễu tiên sinh đang muốn rời khỏi.

Hồng đồ tế lại chắn ở phía trước, vẻ mặt đầy âm trầm, “Ở Vân Mộng trạch, chỉ có một lần cơ hội này! Ngươi nếu nhúng tay, tâm huyết của mọi người đều sẽ nước chảy về biển đông, ngươi cảm thấy ta có nên đứng ra quản một chút hay không?”
Bình Luận (0)
Comment