Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7809 - Chương 7786: Chần Tướng Nhìn Mà Ghê Người (1)

Chương 7786: Chần tướng nhìn mà ghê người (1) Chương 7786: Chần tướng nhìn mà ghê người (1) Chương 7786: Chần tướng nhìn mà ghê người (1)

Nói đến đây, trên mặt Liễu tiên sinh lộ ra biểu cảm lạ, “Chính là người này xuất hiện, khiến Vãng Sinh quốc trở thành “pháp ngoại chi địa, ngươi có lẽ không hiểu pháp ngoại chỉ địa cách nói này đại biểu cái gì, nhưng cái này không quan trọng.”

“Quan trọng là, từ đó về sau, thần tiên trên trời đến Văng Sinh quốc, cũng sẽ rơi vào phàm trần, bị đánh về nguyên hình.”

“Lực lượng thiên đạo thần bí kia, cũng không thể bao trùm Vãng Sinh quốc trong đó.”

“Đổi lại mà nói, Vãng Sinh quốc khi đó, thật sự siêu thoát ra ngoài thiên đạo, không chịu thiên đạo trật tự ước thúc.”

“Đây, chính là ý tứ của pháp ngoại chỉ địa.” “Mà người nọ thay đổi Vãng Sinh quốc, thì được coi là người sáng lập pháp ngoại chỉ địa'.”

“Đương nhiên, ở trong lời đồn, rất nhiều thần tiên đầu coi kẻ đó đến từ Vân Mộng thôn chúng ta là... Pháp Ngoại Cuồng Đồ' I“

Ngoài phòng mưa tuyết bay tán loạn.

Trong phòng tràn đầy ấm áp.

Củi lửa thiêu đốt đỏ bừng trong lò lửa nổ vang lép bép, ngẫu nhiên sẽ bắn ra một ít đốm lửa.

Ngọn lửa nhảy lên, chiếu khuôn mặt Liễu tiên sinh lúc sáng lúc tối.

Hắn quả thực như đang kể một truyền thuyết chuyện xưa, thanh âm trầm thấp.

“Người này là ai, vì sao sẽ lợi hại như thế?” Tiêu Tiển hỏi.

Liễu tiên sinh trầm mặc một lát, nói: “Tên húy của người này vẫn chưa truyền lưu ở trong truyền thuyết, ai hiểu biết hắn, đều xưng hắn là kiếm khách.”

Kiếm khách!

Trong lòng Tô Dịch chấn động.

Người thật sự sáng lập ra Vân Mộng trạch pháp ngoại chi địa này, lại là kiếp thứ nhất của mình?

Hơn nữa, Vân Mộng trạch này không chỉ có là cố hương của Tiêu Tiển, tương tự cũng là cố hương của kiếp thứ nhất?

Lại thấy Liễu tiên sinh tiếp tục nói: “Kiếm khách kia vì sao có thể từ trong phàm tục quật khởi? Lại vì sao có thể sáng lập ra một cái pháp ngoại chi địa như vậy, nhảy ra ngoài Hồng Mông thiên đạo?” “Cái này đã dẫn lên hứng thú của rất nhiều người, trải qua lần lượt tìm kiếm, cuối cùng mọi người suy đoán, bí mật tất nhiên có liên quan với Vân Mộng thôn chúng ta.”

“Dựa theo trong lời đồn nói, ở trong Vân Mộng thôn chúng ta phong cấm một ít bảo vật thần bí, trong những bảo vật đó có giấu bí mật sau cùng kiếm khách chứng đạo trên đời, sáng lập pháp ngoại chi địa!”

Nghe tới đây, trong đầu Tô Dịch lập tức hiện ra từng nơi phong ấn kia trong Vân Mộng thôn!

Nhớ tới từng phiến đá màu đen bị chu hư quy tắc bao phủ kia.

Lúc trước, Tô Dịch còn đang chấn kinh, không thể tưởng tượng nên có đạo hạnh cường đại cỡ nào, mới có thể ở trong chu hư quy tắc của Vân Mộng trạch phong ấn phiến đá màu đen.

Tồn tại như vậy, lại là thần thánh phương nào. Chưa từng nghĩ, vị tồn tại này thế mà là mình...

Trong lúc nhất thời, Tô Dịch bỗng sinh ra bao nhiêu cảm khái.

Hắn mơ hồ xác định, Vân Mộng thôn sở dĩ sẽ trở thành cố hương của Tiêu Tiển, chỉ sợ cũng có liên quan với kiếp thứ nhất của mình!

“Những thứ này chỉ là lời đồn, ngươi chỉ nghe là được.”

Liễu tiên sinh giương mắt nhìn về phía Tiêu Tiến, “Về sau có cơ hội, ta lại tán gẫu với ngươi một ít chuyện ngoài Vân Mộng thôn.”

Trong lòng Tô Dịch tự nhiên rõ, những lời đồn này đều là thật, đơn giản là Liễu tiên sinh không muốn đề cập bí mật thật sự liên lụy trong đó mà thôi.

Gió ngừng mưa tạnh, nắng sớm mờ mờ, một đêm thời gian đã lặng yên trôi qua.

Liễu tiên sinh bảo Tiêu Tiển trở về.

Tiêu Tiển sau khi đứng dậy vái lạy đối với Liễu tiên sinh, liền rời khỏi tư thục.

Tiêu Tiển ôm thấp thỏm, áy náy, đi thẳng về phía nhà.

Hồn nhiên chưa chú ý tới, Liễu tiên sinh đứng ở trước cổng tư thục, nhìn bóng người hắn càng lúc càng xa, cất tiếng thở dài.

“Hồng đồ tể, người bán hàng rong họ Trương, Lý Ung, tăng nhân Niết Không tự Vân Vụ, Liễu tiên sinh...”

“Những người này, rõ ràng đầu là hướng về phía phiến đá màu đen trong nơi phong ấn khác nhau kiếp thứ nhất để lại mà đến.” “Bọn họ sở dĩ đặt mục tiêu ở trên người Tiêu Tiền, đại khái là biết rõ, Tiêu Tiển cùng kiếp thứ nhất của mình có ngàn vạn mối quan hệ, chỉ có lúc Tiêu Tiển gặp nạn, có lẽ mới có thể đánh thức phiến đá màu đen trong “nơi phong ấn kia.”

Tô Dịch rốt cuộc nghĩ ra một ít chỉ tiết.

Mấu chốt là ở chỗ, pháp ngoại chi địa này là do kiếp thứ nhất của mình sáng lập, những phiến đá màu đen kia cũng là kiếp thứ nhất của mình để lại.

Mà Tiêu Tiển làm chuyển thế chỉ thân, tự nh¡ên trở thành nhân vật mấu chốt mở ra nơi phong ấn này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm lần này Tiêu Tiển quay về trong nhà, trận kiếp nạn này cũng sẽ trình diễn đến trình độ thảm thiết nhất!

Tiêu Tiến đang vội vàng chạy đi. Tô Dịch đang cảm giác tất cả động tĩnh dọc theo đường đi.

Nhưng lại chưa có phát hiện øì.

Thẳng đến lúc Tiêu Tiển đến tòa tiểu viện lụi bại kia trong nhà, liên thấy được tỷ tỷ Tiêu Dung nằm ngã ở trong vũng máu lầy lội.

Thấy được Lý Ung, người bán hàng rong họ Trương, Hồng đồ tế... mười mấy thôn dân đứng ở trong sân.

Sau đó, hình ảnh Tô Dịch từng mơ thấy lần lượt trình diễn.

Trong mơ, hắn chính là Tiêu Tiển, cảm thụ xé rách tim gan nhất, khắc sâu cảm nhận được loại bàng hoàng, tuyệt vọng cùng phẫn nộ kia của Tiêu Tin.

Hôm nay, hắn mặc dù là đặt mình ra ngoài quan sát, thấy Tiêu Dung chết, nhìn thấy Tiêu Tiển đau đớn, trong lòng cũng dâng lên sự ngột ngạt khôn kể.
Bình Luận (0)
Comment