Chương 7816: Bí mật Quy Khư Đồng Quan (2)
Chương 7816: Bí mật Quy Khư Đồng Quan (2) Chương 7816: Bí mật Quy Khư Đồng Quan (2)
Tiêu Tiển gật đầu nói: “Ta sớm có phỏng đoán như thế, dù sao quan tài đồng xanh này đã có bí mật luân hồi, lại có lực lượng niết bàn, mà khởi điểm một thân đại đạo của kiếp thứ nhất của chúng ta nằm ở Vân Mộng trạch, nếu muốn tiến vào Quy Khư này, tuyệt đối không phải việc gì khó.”
“Ngươi cũng rõ, kiếp thứ nhất nắm giữ luân hồi cùng Cửu Ngục Kiếm, tất cả đều có thể đối chiếu với hình vẽ luân hồi trên quan tài đồng xanh này.”
Tô Dịch thì nhớ tới, niết bàn bổn nguyên trong Vân Mộng trạch, cũng có thể đối chiếu với lực lượng niết bàn trong quan tài đồng xanh này!
Nếu phỏng đoán như thế, người để lại một cái quan tài đồng xanh này, quả thật rất có thể chính là kiếp thứ nhất! Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Dịch khẽ động, nói: “Ở trước khi ngươi chuyển thế, có từng biết niết bàn bổn nguyên ngươi suốt đời cầu mãi mà không được, thực ra nằm ở Vân Mộng trạch hay không?”
Tiêu Tiển ngẩn ra, quả thực như bị sét đánh, ngơ ngác ở nơi đó, vẻ mặt biến ảo một phen.
Thấy vậy, Tô Dịch đã biết đáp án.
Tiêu Tiển không biết!
Không thể nghi ngờ, đối với Tiêu Tiến mà nói, đáp án này quá mức tàn nhẫn.
Hồi lâu sau, Tiêu Tiển đột nhiên cười to, cười đến mức lưng cũng cong xuống.
Trong lòng Tô Dịch thầm than, hắn đại khái có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Tiển. Cố hương suốt đời coi là nơi đau lòng, lại ngược lại là chỗ đại đạo mình suốt đời cầu mà không được.
Cảm giác này, bảo ai có thể nhất thời tiếp nhân được?
“Đây chính là mệnh nhai”
Tiêu Tiển rốt cuộc ngưng tiếng cười, “Xuyên việt đến vạn cổ, sinh ra ở Vân Mộng thôn, bước lên con đường Mệnh Quan, lại cuối cùng bởi vì lòng có nợ ma, mà chặt đứt con đường của mình... Hắc, thân là Mệnh Quan, lại bị vận mệnh trêu đùa, dẫn tới vạn kiếp bất phục, thực sự thú vị, quá con mẹ nó thú vị rồi!”
Trong lời nói, cũng không có phẫn uất cùng hối hận, chỉ có một loại tiếc nuối cùng buồn bã nói không nên lời.
Tô Dịch nhẹ nhàng nói:
“Ở trước khi tới đây, ta đã trấn áp Thủ Mộ Nhân.” Tiêu Tiến chỉ ừm một tiếng, nói:
“Ở trong các Hồng Mông chúa tể kia, nữ nhân này quả thực rất lợi hại, con đường suốt đời của -
ta, đại để đều là phá hủy ở trong tính kế của cô -
ta, ngươi có thể trấn áp cô ta, thực sự khiến ta nhìn với ánh mắt khác xưa.”
Tô Dịch nhíu mày nói:
“Ngươi không hận cô ta?”
Tiêu Tiến trầm mặc một lúc, lúc này mới nói: “Mỗi khi nhớ tới, ta liền hận không thể ăn sống th¡t cô ta, uống no máu cô ta, nhưng...”
Trên mặt Tiêu Tiển hiện lên một phần sầu não, “Nhưng mặc kệ như thế nào, một luồng thiện niệm pháp thân kia của cô ta, từng là tỷ tỷ ta, bảo ta đi giết nàng... Thực sự không làm được.”
Đây, là phiền muộn trong lòng Tiêu Tiển.
Thẳng đến năm đó chết trận, cũng chưa từng hóa giải. “Ngươi có lẽ cho rằng ta cổ hủ, dù sao mọi thứ xảy ra năm đó đều là một âm mưu tỉ mỉ chuẩn bị.”
Tiêu Tiển thấp giọng nói:
“Nhưng khi đó nếu không có tỷ của ta nuôi nẵng ta như vậy, đâu có thể nào có Tiêu Tiển ta hôm nay? Thủ Mộ Nhân lợi hại là lợi hại ở, cô ta dùng lực lượng “chí thân chí thiện phá hỏng tâm cảnh của ta.”
“So sánh với các thủ đoạn tanh máu cùng hung cực ác của thế gian, đây mới là thuật giết người đáng sợ nhất thế gian, cũng khiến người ta bất đắc dĩ nhất!”
Nói xong, Tiêu Tiển thở dài một tiếng, “Chẳng qua, ngươi mặc dù giết cô ta, ta cũng sẽ không trách ngươi, chỉ lo lắng ngươi sau khi dung hợp lực lượng đạo nghiệp của ta, tâm cảnh sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.”
Tô Dịch chỉ nói nói: “Ta có biện pháp cứu sống Tiêu Dung.”
Tiêu Tiển ngẩn ra, “Ý gì?”
Tô Dịch lập tức mang chuyện Hành Cước Tãng giao ra “hạt giống tín ngưỡng” lần lượt nói ra.
Nghe xong, Tiêu Tiển đứng bật dậy, ở trên quan tài đồng xanh kia đi qua đi lại, trong miệng lầm bẩm: “Nếu thật sự như vậy, thì quá tốt rồi, quá tốt rồi...”
Chợt, hắn dừng chân nhìn về phía Tô Dịch, lấy lễ tiết người đọc sách hướng về Tô Dịch hành một cái đại lễ thật dài, “Đa tạ!”
Tô Dịch lại đứng dậy tránh một lễ này, nói: “Ta đang cứu mình kiếp trước, nào cần đa tạ?”
“Mà thôi, mà thôi.”
Tiêu Tiển nâng tay chỉ Tô Dịch, cảm khái nói: “Ngươi có thể xứng đáng nắm giữ luân hồi, thủ đo“Ngươi có lẽ cho rằng ta cổ hủ, dù sao mọi thứ xảy ra năm đó đều là một âm mưu tỉ mỉ chuẩn bị.”
Tiêu Tiển thấp giọng nói:
“Nhưng khi đó nếu không có tỷ của ta nuôi nẵng ta như vậy, đâu có thể nào có Tiêu Tiển ta hôm nay? Thủ Mộ Nhân lợi hại là lợi hại ở, cô ta dùng lực lượng “chí thân chí thiện phá hỏng tâm cảnh của ta.”
“So sánh với các thủ đoạn tanh máu cùng hung cực ác của thế gian, đây mới là thuật giết người đáng sợ nhất thế gian, cũng khiến người ta bất đắc dĩ nhất!”
Nói xong, Tiêu Tiển thở dài một tiếng, “Chẳng qua, ngươi mặc dù giết cô ta, ta cũng sẽ không trách ngươi, chỉ lo lắng ngươi sau khi dung hợp lực lượng đạo nghiệp của ta, tâm cảnh sẽ bị chuyện này ảnh hưởng.”
Tô Dịch chỉ nói nói: “Ta có biện pháp cứu sống Tiêu Dung.”
Tiêu Tiển ngẩn ra, “Ý gì?”
Tô Dịch lập tức mang chuyện Hành Cước Tãng giao ra “hạt giống tín ngưỡng” lần lượt nói ra.
Nghe xong, Tiêu Tiển đứng bật dậy, ở trên quan tài đồng xanh kia đi qua đi lại, trong miệng lầm bẩm: “Nếu thật sự như vậy, thì quá tốt rồi, quá tốt rồi...”
Chợt, hắn dừng chân nhìn về phía Tô Dịch, lấy lễ tiết người đọc sách hướng về Tô Dịch hành một cái đại lễ thật dài, “Đa tạ!”
Tô Dịch lại đứng dậy tránh một lễ này, nói: “Ta đang cứu mình kiếp trước, nào cần đa tạ?”
“Mà thôi, mà thôi.”
Tiêu Tiển nâng tay chỉ Tô Dịch, cảm khái nói: “Ngươi có thể xứng đáng nắm giữ luân hồi, thủ đoạn và khí phách như vậy, quả nhiên không phải ta có thể sánh bằng!”
Tô Dịch ngồi trở lại ghế mây, cười đáp lại, “Ngươi khen ta, cũng tương đương đang khen chuyển thế chi thân của mình, ta xin vui lòng nhận lẫy.”
Tiêu Tiển nhịn không được cười to, “Thực con mẹ nó muốn uống một bữa rượu ra trò với ngươi!”
Thanh âm còn quanh quấn, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên ngưng trệ, trong ánh mắt chú ý tới, ngọn đèn đồng kia treo ở trên quan tài đồng xanh mơ hồ có dấu hiệu tắt, ánh đèn mờ nhạt tỏa ra cũng trở nên ảm đạm tới cực điểm.
Tiêu Tiển nói: “Thời gian không nhiều nữa, ngươi còn có cái gì muốn hỏi?”
Tô Dịch nói thẳng:
“Năm đó, ngươi ở sau khi chết trong quyết đấu với những thiên khiển giả kia, là như thế nào đánh cắp một đường thiên cơ sống sót?”
Tiêu Tiển nói thẳng:
“Ở một tích tắc đó ta chết, mang một luồng khí tức tính mạng còn sót lại dung nhập đến trong Mệnh Thư!”
Nói xong, Tiêu Tiển cười hỏi:
“Ngươi có từng gặp được con chó đen không biết xấu hổ đó hay không?”
Tô Dịch gật gật đầu.
“Năm đó hắn chỉ còn lại một luồng khí tức tính mạng lưu lại, cũng có thể sống sót ở trong Niết Bàn Mệnh Thổ, điều này làm ta tin tưởng, nếu lúc ta cũng gặp nguy hiểm tính mạng, chỉ cần mang một luồng khí tức tính mạng để lại trong Mệnh Thư, về sau nói không chừng cũng còn có thể sống lại.”