Chương 7842: Một phong thư của Trần Tịch (2)
Chương 7842: Một phong thư của Trần Tịch (2) Chương 7842: Một phong thư của Trần Tịch (2)
“Lúc trước ở thời điểm luận bàn với Trần Tịch đạo hữu, ta đã xác minh một điểm này, luân hồi chỉ đạo cùng lực lượng Kiếm Lục hắn nắm giữ, không làm gì được đạo 'đối lập cân bằng' của ta.”
“Khi gặp được Lâm Tầm đạo hữu, bí mật niết bàn cùng lực lượng Kiếm Đỉnh đối phương nắm giữ, quả thực thắng ta một bậc, nhưng lúc đó hắn cũng nói, nếu chưa bước lên con đường sinh mệnh, hắn cũng không làm gì được ta.”
“Một điểm này, ta tin tưởng hắn không nói dối.”
“Người như ta cùng hắn, cũng không thèm nói dối.”
“Nhưng sau khi trải qua con đường tu hành trảm đạo mình, ta đã biết, nếu tiếp tục đi con đường của ta cuộc đời này, có lẽ sẽ không yếu hơn Trần Tịch, Lâm Tầm hai vị đạo hữu, nhưng chung quy sẽ có chỗ thiếu hụt.”
“Chỗ thiếu hụt này, có liên quan với niết bàn hỗn độn.”
“Ta muốn bổ toàn tất cả cái này, thật sự truy cầu ra một đại đạo vượt xa con đường của ta kiếp này! Hơn nữa, ta đã có lòng tin thực hiện ở trong luân hồi.”
“Phong ấn tâm ma ở vỏ kiếm chỉ là bước thứ nhất, vì ở lúc chuyển thế trùng tu, không bị các đối thủ ngày xưa ám toán, cũng vì con đường sau khi sống lại, không đến mức đi lên lạc lối, ta đã chôn xuống rất nhiều sự chuẩn bị trước.”
Xem đến đây, Tô Dịch rốt cuộc biết một ít từng trải cùng lựa chọn của kiếp thứ nhất ở trước khi chuyển thế.
Cũng cuối cùng rõ, vì sao sẽ ở trong vỏ kiếm mục kia nhìn thấy tâm ma kiếp thứ nhất.
“Điều duy nhất khiến lòng ta có thua thiệt, là Kiếm Đế thành.”
“Ta không phải một lãnh tụ tốt, chưa từng có lòng dạ cùng khát vọng chúa tể thiên hạ, không có cách nào đi so sánh với thủy tổ đạo thống khác.”
“Ta một lòng chỉ chấp nhất với con đường của mình, dù là truyền thụ kiếm tu Kiếm Đế thành đạo nghiệp, cũng là do Tiểu Thanh Hoan làm thay.”
“Có lẽ, đây là nguyên nhân năm đó Kiếm Đế thành có rất nhiều kiếm tu thất vọng rời khỏi nhỉ?”
“Tiểu Uyển Quân từng an ủi ta nói, trên đời không có việc tuyệt đối viên mãn, nhưng điều nàng không biết là, ta không yên lòng, còn có nàng.”
“Quả nhiên, lo lắng của ta không sai, lúc trước gặp Trần Tịch đạo hữu, hắn đã nói cho ta biết, ở lúc ta tiến vào luân hồi, Tiểu Uyển Quân cũng lựa chọn tiến vào luân hồi.”
“Nhưng Tiểu Uyển Quân nào biết, ta lúc trước còn chưa chuyển thế?”
“Mặc kệ như thế nào, chuyện chung quy vẫn đã xảy ra, ta đời này tu hành, thu hoạch cảm ngộ khắc sâu nhất, chỉ có một ——
Phúc họa đi cùng nhau, vậy thì phải cho phép những việc ngoài ý muốn đó xảy ra.”
Khi xem đến nơi đây, trong đầu Tô Dịch kìm không được hiện ra từng hình ảnh gặp gỡ quen biết với Hi Ninh.
Mà nay, Hi Ninh hóa thân thành Tố Uyển Quân, ngay tại Tạo Hóa thiên vực Huyền Hoàng thần tộc, đang chờ hắn trở về.
Lúc trước, chuyện ngoài ý muốn quả thực đã xảy ra. Hôm nay, bọn họ lại một lần nữa gặp lại nhau.
Phúc họa đi chung, đại khái là như vậy.
Chẳng qua, Tô Dịch cũng không ngờ, kiếp thứ nhất tính tình trầm mặc như bàn thạch, ở trước khi chuyển thế, còn có thua thiệt như vậy.
Xem xuống chút nữa, chỉ còn lại một câu:
“Cuối cùng, ta vê tới cố hương Vân Mộng thôn, ở nơi này đi vào luân hồi.”
Chữ viết trên phiến đá màu đen, đến đây dừng lại.
Tô Dịch thì chăm chú nhìn chữ viết trên phiến đá, xem một lần rồi lại một lần, mà trong đầu thì nhớ tới rất nhiều.
Vân Mộng trạch, đã là cố hương của kiếp thứ nhất, cũng là cố hương của Tiêu Tiển. Nơi này bị kiếp thứ nhất mở làm pháp ngoại chi địa, đã có chín nơi phong ấn trong Vân Mộng thôn, cũng có ao hỗn độn niết bàn đi thông Quy Khư.
Toàn bộ Vân Mộng trạch, bị Thủ Mộ Nhân coi là nơi bổn nguyên vãng sinh quy tắc sinh ra.
Mà Vãng Sinh quốc chỗ Vân Mộng trạch, thì bị coi là di tích luân hồi, lưu lại dấu vết có liên quan với luân hồi.
Lúc trước, Tô Dịch cũng không rõ, luân hồi sao có thể từng tồn tại ở Vãng Sinh quốc.
Bây giờ hắn rốt cuộc đã biết.
Tất cả đều có liên quan với kiếp thứ nhất ở nơi này tiến vào luân hồi!
Lúc trước, Tô Dịch cũng không rõ, vì sao trong thôn này sẽ có nhiều sinh linh quỷ dị như vậy, bây giờ tự nhiên cũng đã rõ. Nhưng lúc này, Tô Dịch còn có một việc khó hiều, kiếp thứ nhất vì sao phải mở Vân Mộng thôn làm pháp ngoại chỉ địa, lưu lại chín nơi phong ấn này?
Trên không Vân Mộng thôn.
Hỗn độn kiếp vân cuồn cuộn, đạo đồ nghiệp quả kiếp thứ nhất phong ấn ở trong phiến đá màu đen thứ chín hiển hóa ra, đứng ngạo nghễ trên đám mây.
Nơi xa, Tô Dịch áo bào xanh tung bay, giằng co với hắn.
Khác với tám đạo nghiệp pháp thân kia lúc trước đánh bại, pháp thần thứ chín này bày ra khí tượng vô cùng khủng bố.
Chỉ tùy tiện đứng ở nơi đó, đã có một loại khí thế cao ngạo “tận cùng đại đạo ta là đỉnh”, cường đại đến mức làm người ta tim đập nhanh.
Tô Dịch căn bản không cần đối chiếu, ngay lập tức làm ra phán đoán, đổi là mình lúc còn chưa đột phá cảnh giới, tuyệt đối không có bất cứ phân thắng nào!
Cho dù vận dụng ngoại vật cũng rất khó nói.
“Một loại con đường cường đại như thế, thế mà cũng bị kiếp thứ nhất chém rồi?”
Khi trong đầu Tô Dịch vừa toát ra ý niệm này, chợt vang lên một tiếng kiếm ngân.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí đã từ trên trời giáng xuống.