Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7875 - Chương 7848: Nước Mắt Rơi Như Mưa (2)

Chương 7848: Nước mắt rơi như mưa (2) Chương 7848: Nước mắt rơi như mưa (2) Chương 7848: Nước mắt rơi như mưa (2)

Nhưng Thủ Mộ Nhân thì khác, da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo xuất chúng, rực rỡ lóa mắt, so với Tiêu Dung lúc mười ba tuổi, quả thực như hai người khác nhau.

“Được hay không được, thử xem trước.”

Tô Dịch nói xong, đã đi về phía nơi Tiêu Dung rời khỏi.

Ở lúc bắt giữ Thủ Mộ Nhân, hắn đã lau đi ý thức của đối phương, phong cấm đạo hạnh, cuối cùng lấy Điểm Đăng Bổ Mệnh Thuật, mang hạt giống tín ngưỡng ngưng tụ khi Tiêu Dung mười ba tuổi dung nhập đến trong thần hồn Thủ Mộ Nhân.

Trong lúc vẫn chưa xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Bởi vì Tiêu Dung vốn chính là một luồng thiện niệm của Thủ Mộ Nhân biến thành, do Tiêu Dung tới thay thế Thủ Mộ Nhân, tự nhiên không có khả năng xảy ra tình trạng øì.

Khác biệt duy nhất là ở chỗ, Tiêu Dung chiếm cứ nhục thân của Thủ Mộ Nhân mà thôi.

Ở dưới bọn Tô Dịch đi theo, liền thấy Tiêu Dung vội vã quay về trong nhà, ngay lập tức muốn đi đánh thức đệ đệ Tiêu Tiển trên giường.

Nhưng trên giường, lại chỉ có một đứa bé ba tuổi.

Chính là Tô Thanh Vũ.

Ra ngoài Hoàng Thần Tú cùng Hắc Cấu dự kiến, chuyện xấu sắp xảy ra trong dự đoán vẫn chưa xảy ra.

Tiêu Dung lập tức ôm chặt Tô Thanh Vũ, vô cùng thân thiết hôn má, nói: “Đệ đệ, nên dậy rồi” Tô Thanh Vũ mở to mắt, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hoang mang, như không biết nữ tử trước mắt này là al.

Nhưng Tiêu Dung lại tay chân lưu loát địa bắt đầu mặc quần áo cho Tô Thanh Vũ, sau đó để lại Tô Thanh Vũ tự mình chơi ở trên giường, chính nàng thì quay về phòng bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Từ đầu đến cuối, chưa từng toát ra bất cứ một tia khác thường nào.

“Đây... Đây là có chuyện gì?”

Hoàng Thần Tú trợn mắt cứng lưỡi.

Tô Dịch nhẹ nhàng nói:

“Ta lấy lực lượng Thái Huyễn quy tắc Thủ Mộ Nhân nắm giữ, lưu lại ở trong ý thức của Tiêu Dung một đoạn ký ức có liên quan với Tô Thanh Vũ.” “Đạo đồ nghiệp quả” của Thủ Mộ Nhân, sớm bị Tô Dịch cướp đoạt nắm giữ, tự nhiên có thể lợi dụng Thái Huyễn quy tắc, để lấy giả thay thật, lưu lại cho ký ức của Tiêu Dung một sự từng trải chân thật biên tạo ra.

Nói đến việc này, Tô Dịch cũng không tránh khỏi cảm khái nhân quả tuần hoàn, trong cõi tự có trời định sẵn.

Thủ Mộ Nhân từng lấy thân phận “Tiêu Dung” để tính kế Tiêu Tiển.

Mà nay, đại đạo nàng nắm giữ, thì trở thành một loại mấu chốt “Tiêu Dung” có thể tiếp nhận Tô Thanh Vũ, để Tiêu Tiển lấy một loại phương thức khác sống lại.

“Còn có thể như vậy?”

Hắc Cấu kêu một tiếng quái dị, “Cái này chẳng phải là nói, nghĩa phụ ngài nếu muốn, hoàn toàn có thể lưu lại ở trong thần hồn của ta một đoạn ký ức ta là con đẻ của ngài?”

Khóe môi Tô Dịch giật giật một phen, chung quy không nhịn nổi nữa, một cước đá bay “cẩu nhi tử” này ra ngoài.

Thái Huyễn quy tắc quả thực có thể làm được một điểm này, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải chân thật!

Hồng Mông chúa tể nào bỗng nhiên có thêm một đoạn ký ức không hợp, sẽ không sinh lòng hoài nghỉ?

Loại biện pháp này, cũng chỉ có thể dùng ở trên thân những hạng người tầm thường kia.

Rất nhanh, Tiêu Dung làm xong cơm.

Một bát cháo loãng như canh suông, một đĩa dưa muối, một quả trứng gà.

Một màn này, Tô Dịch đã quá quen thuộc, khiến hắn không khỏi hoảng hốt một phen, nhớ tới hình ảnh trong mộng cảnh kia, Tiêu Dung cùng Tiêu Tiền sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng Tô Thanh Võ lại vô cùng chán ghét, khóc lớn không ăn, nếm cũng không chịu nếm một miếng, mặc cho Tiêu Dung dỗ như thế nào cũng không được.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Dung cũng không tránh khỏi luống cuống tay chân.

“Hắc, vật nhỏ này bị nghĩa phụ ngài nuôi miệng cũng trở nên kén chọn rồi, tự nhiên không coi trọng cơm rau dưa nhạt như nước ốc này.”

Hắc Cấu nhìn mà trực tiếp thấy vui vẻ.

Theo nó biết, Tô Thanh Vũ này hoàn toàn là được Tô Dịch nuôi lớn, từ nhỏ đã ăn các loại linh dược thế gian hiếm thấy, dẫn tới mới ba tuổi mà thôi, thể phách và nội tình đã rèn luyện khủng bố vô cùng. Hôm nay để một tiểu quái vật như vậy ăn cháo dưa muối, đâu có thể nào nuốt trôi?

Tô Dịch thì trực tiếp nhíu mày.

Cái này chứng minh, lực lượng đạo nghiệp của Tiêu Tiển còn đang bài xích Tô Thanh Vũ, chưa từng thật sự dung nhập trong thần hồn của Tô Thanh Vũ, nếu không, sao có thể ở trước mặt tỷ tỷ mình khóc to quậy phá, chê đồ ăn không thể ăn?

Cần biết, ở trong cuộc sống bần hàn của Tiêu Tiển cùng Tiêu Dung lúc trước, đây đã là đồ ăn tốt nhất Tiêu Dung có thể lấy ral

Tựa như một quả trứng gà kia, bản thân Tiêu Dung cũng chưa ăn, thà rằng chịu đói, cũng sẽ để đệ đệ ăn no trước.

Lúc này trong phòng, Tô Thanh Vũ ba tuổi vừa lăn vừa bò ở trên giường, khóc cứ phải nói là đau lòng. Tiêu Dung chân tay luống cuống ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong mắt tràn đầy nước mắt, như rất đau lòng cùng khổ sở, trong miệng thấp giọng lầm bẩm:

“Đầu trách tỷ tỷ không có bản lãnh, làm cơm cũng không thể ăn, về sau... Về sau tỷ tỷ nhất định sẽ cho đệ ăn ngon mặc đẹp...”

Tiêu Dung hít sâu một hơi, cúi xuống dịu dàng nói:

“Đệ đệ, đệ thích ăn táo xanh nhất đúng hay không, đệ ngoan ngoãn ở nhà chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ bây giờ đi hái táo xanh cho đệ ăn.”

Nàng xoay người bước ra ngoài cửa.

Tô Thanh Vũ đang khóc lớn quậy phá đột nh¡ên dừng lại tất cả động tác, ngẩng đầu hướng về Tiâu Dung nói: “Tỷ ——!"

Chỉ một tiếng gọi, giọng kẹo sữa, thanh âm lại rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment