Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7910 - Chương 7880: Nét Chữ Của Định Đạo Giả (1)

Chương 7880: Nét chữ của Định Đạo Giả (1) Chương 7880: Nét chữ của Định Đạo Giả (1) Chương 7880: Nét chữ của Định Đạo Giả (1)

Lại thấy Hắc Cấu tiếp tục nói: “Chính bởi vì đã xảy ra quá nhiều chuyện tương tự, cho nên ở Vấn Đạo thành, đã hình thành một quy củ mọi người hiểu trong lòng mà không nói ra, đó chính là tốt nhất đừng gây chuyện thị phi, nếu không, chúa tể cấm khu cũng có khả năng lật thuyên trong mương!"

“Cũng chính bởi vì như thế, cho dù trước mỗi một lần Phong Thiên chỉ tranh kéo ra màn che, Vấn Đạo thành này hội tụ không biết bao nhiêu cường giả đến từ các nơi trong thiên hạ, nhưng cực ít xảy ra hỗn loạn gì lớn.”

“Cho dù thực có nhân vật không sợ chết tùy ý làm bậy, cuối cùng kết cục đầu cũng sẽ không quá tốt."

Khi nói chuyện với nhau, bọn họ đã tới trước cổng thành.

Nơi này đã sớm hội tụ rất nhiều tu đạo giả, vẫn chưa tiến vào trong thành, mà là dừng chân ở đó, ngửa đầu nhìn về phía một mảng tường thành phía trên cổng thành.

Nơi đó, để lại chữ viết của rất nhiều cường giả khác nhau.

Cũng có rất nhiều chữ viết sớm bị người ta lau đi, chỉ để lại một mảng dấu vết mơ hồ.

“Vào cửa này, không quay đầu!”

“Đời người đắc ý, không hối hận ở đây, nếu ngày khác mất mạng Phong Thiên chỉ tranh, lời này có thể coi là lời mộ chí của tal”

“Để lại chữ ở đây, thực sự không thú vị, nhưng vừa nghĩ đến từ đây cách biệt, không biết có cơ hội trở về hay không, khó tránh khỏi lòng có cảm xúc, liên tự viết tam chữ “Thân tại nhàn xử, tâm tại tĩnh trung' để tự khuyến khích.”

Ánh mắt Tô Dịch đảo qua, các chữ viết kia đầu chiếu vào tâm nhìn.

Rõ ràng là do cường giả khác nhau để lại, chuyện viết cũng không giống nhau.

Thấy chữ như mặt.

Ý ở trong lời.

Chỉ từ trong câu chữ kia, đã khiến Tô Dịch thưởng thức được tâm cảnh cùng hứng thú ngay lúc đó của những kẻ để lại chữ.

Nếu cẩn thận cân nhắc cùng đánh giá, thậm chí có thể từ trong chữ viết suy đoán ra tu vi người để lại chữ cao thấp!

Có nét chữ trải qua vạn cổ năm tháng ăn mòn, còn có đạo vận vô hình lưu chuyển ở trong mỗi một nét bút. Có nét chữ, đạo vận ẩn chứa bên trong đã tiêu tán nghiêm trọng.

Nhìn một lượt, nếu mang bản thân những chữ đó là coi là những ngôi sao, có cái sáng ngời lấp lánh, có cái thì ảm đạm không ánh sáng.

Bởi vậy có thể nhận ra người để lại chữ năm đó tu vi cao thấp.

“Cô nương kia rốt cuộc đẹp bao nhiêu đây, trong đầu ta chỉ có thể nghĩ đến “Cúi đầu không thấy mũi chân câu này.”

Khi đọc được một câu này, Tô Dịch không khỏi ngẩn ngơ, ánh mắt cổ quái.

Đây là lão sắc phôi ở đâu ra, thế mà lại chẳng biết xấu hổ dám ở trước công chúng lưu lại một câu như vậy?

Rất nhanh, Tô Dịch đã có đáp án. Ở phía sau câu nói kia, còn chuyên môn để lại tên họ ——

Quý Bá Trường.

Tô Dịch không khỏi ngẩn ra, đột nhiên bật cười, có thể không e dè như vậy viết xuống câu này, kẻ này trái lại cũng là nhân vật kỳ diệu quang minh lỗi lạc.

Xem chữ viết của lão háo sắc này, trải qua vạn cổ năm tháng, vẫn rạng rỡ tỏa sáng, có thể thấy được năm đó khi để lại chữ ở nơi này, Quý Bá Trường này ở trong Thủy Tổ cảnh trình độ đã cực cao.

Tô Dịch đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía nơi khác.

Trên tường thành kia chữ viết quá nhiều, dày đặc rậm rạp, trái lại cũng có một ít có thể lọt vào mắt. Ví dụ như “Phàm người lưu chữ ở tường thành, phần lớn đầu là mộ chí cho bản thân, chỉ một ít có thể trở thành thiên cổ giai thoại, ta hy vọng mình là kẻ sau.”

“Thế sự mạn tùy lưu thủy, toán lai nhất mộng phù sinh (Thế sự thả theo dòng nước, Đời người một giấc phù sinh.)!1”

“Ta không cầu nhiều, chỉ cầu tranh một cái chết có ý nghĩa!”

Mỗi một hàng chữ viết, đều có nơi có thể nhấm nuốt.

“Ngươi có từng lưu chữ ở trên tường thành?”

Tô Dịch chợt hỏi.

Hắc Cẩu lắc đầu nói:

“Ta chưa từng tham dự Phong Thiên chỉ tranh, nào có tâm tư để lại chữ ở trên tường thành này. Chẳng qua, ta trái lại nghe nói, trong nhân vật để lại chữ trên tường thành này, không ít đều sớm trở thành Hồng Mông chúa tế.”

Tô Dịch như có hứng thú nói:

“Có chữ viết Định Đạo Giả để lại hay không?”

Hắc Cấu nói:

“Cái này trái lại không rõ, tường thành Vấn Đạo thành kéo dài như con rồng, trên mỗi một đoạn tường thành đều để lại chữ viết, ngàn vạn, rậm rạp, trong đó đại đa số chỉ để lại câu chữ, mà không biết thân phận chủ nhân, cho nên rất khó phân biệt ra manh mỗi có giá trị.”

Nghĩ một chút, Hắc Cẩu lại bổ sung nói: “Chẳng qua, ta trái lại từng nghe nói, ở năm đó trước khi định đạo chỉ tranh trình diễn, Định Đạo Giả từng nhiều lần tiến đến Vấn Đạo thành.”

“Ngươi cũng rõ, Định Đạo Giả từng là người số một trên Phong Thiên Đài, được xưng một vị tunh, nào có tâm tư để lại chữ ở trên tường thành này. Chẳng qua, ta trái lại nghe nói, trong nhân vật để lại chữ trên tường thành này, không ít đều sớm trở thành Hồng Mông chúa tế.”

Tô Dịch như có hứng thú nói:

_“Có chữ viết Định Đạo Giả để lại hay không?”

Hắc Cấu nói:

“Cái này trái lại không rõ, tường thành Vấn Đạo thành kéo dài như con rồng, trên mỗi một đoạn tường thành đều để lại chữ viết, ngàn vạn, rậm rạp, trong đó đại đa số chỉ để lại câu chữ, mà không biết thân phận chủ nhân, cho nên rất khó phân biệt ra manh mỗi có giá trị.”

Nghĩ một chút, Hắc Cẩu lại bổ sung nói: “Chẳng qua, ta trái lại từng nghe nói, ở năm đó trước khi định đạo chỉ tranh trình diễn, Định Đạo Giả từng nhiều lần tiến đến Vấn Đạo thành.”

“Ngươi cũng rõ, Định Đạo Giả từng là người số một trên Phong Thiên Đài, được xưng một vị tu-

mm me.ee=e—>.e—-.——--.-ằộ—.— nh, nào có tâm tư để lại chữ ở trên tường thành này. Chẳng qua, ta trái lại nghe nói, trong nhân vật để lại chữ trên tường thành này, không ít đều sớm trở thành Hồng Mông chúa tế.”

Tô Dịch như có hứng thú nói:

“Có chữ viết Định Đạo Giả để lại hay không?”

Hắc Cấu nói:

“Cái này trái lại không rõ, tường thành Vấn Đạo thành kéo dài như con rồng, trên mỗi một đoạn tường thành đều để lại chữ viết, ngàn vạn, rậm rạp, trong đó đại đa số chỉ để lại câu chữ, mà không biết thân phận chủ nhân, cho nên rất khó phân biệt ra manh mỗi có giá trị.”

Nghĩ một chút, Hắc Cẩu lại bổ sung nói: “Chẳng qua, ta trái lại từng nghe nói, ở năm đó trước khi định đạo chỉ tranh trình diễn, Định Đạo Giả từng nhiều lần tiến đến Vấn Đạo thành.”

“Ngươi cũng rõ, Định Đạo Giả từng là người số một trên Phong Thiên Đài, được xưng một vị tuyệt đại chúa tể truyền kỳ nhất cổ kim, rất nhiều người từng nói chắc như đinh đóng cột, Định Đạo Giả trước khi lưu danh ở trên Phong Thiên Đài, từng để lại chữ trên tường thành Vấn Đạo thành.”

“Chẳng qua đến nay, chưa từng có ai có thể thật sự tìm ra chữ viết Định Đạo Giả để lại mà thôi, dẫn tới truyền thuyết này liền trở nên rất không đáng tin, hôm nay cũng đã không có ai tin tưởng.”

“Thật sao.”

Tô Dịch hơi suy nghĩ, nói: “Cái này trái lại dễ xử lý, chữ viết trên tường thành kia tuy nhiều như sao trời, nhưng đầu chất chứa đạo vận, tĩnh tâm cảm ứng, liền có thể phân biệt, có lẽ có thể tìm được chữ viết Định Đạo Giả từng lưu lại.”
Bình Luận (0)
Comment