Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7926 - Chương 7894: Thực Không Có Tiền Đồ (2)

Chương 7894: Thực không có tiền đồ (2) Chương 7894: Thực không có tiền đồ (2) Chương 7894: Thực không có tiền đồ (2)

Nhưng ra ngoài mọi người dự kiến, Hắc Cấu lại bày ra một mặt cực đoan điên cuồng, quả thực tựa như không sợ chết liêu mạng ra tay, làm Thiên Dật chúa tế trong thời gian ngắn cũng không thể thật sự hạ nó.

“Ta trái lại muốn xem, một thân xương chó này của ngươi rốt cuộc cứng rắn bao nhiêu!”

Thiên Dật chúa tể sắc mặt âm trầm, đối phó một con chó già mà thôi, lại đánh lâu không thắng, nhất là ở trước mắt bao người, khiến mặt mũi hắn cũng có chút không nhịn được.

Âm!

Thiên Dật chúa tể trực tiếp xuống tay hung hãn, một cước đạp phá không gian, cũng mang thân thể Hắc Cẩu đánh bay ra ngoài, xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu cái.

Sau đó, Thiên Dật chúa tế nâng tay xé một cái.

Không gian phụ cận Hắc Cẩu chợt như vải vẽ tranh rách ra, nếu không phải Hắc Cấu né tránh kịp thời, thiếu chút nữa đã bị xé thành hai nửa.

Một màn mạo hiểm vô cùng đó, không biết bao nhiêu người nhìn mà hết hồn.

Mà từ giờ khắc này, thế công của Thiên Dật chúa tể càng thêm nhanh chóng, dưới mỗi một đòn, đều có uy thế sát phạt thủy tổ, đủ có thể khiến chúa tể cấm khu cũng khó thừa nhận.

Mạnh đến mức độ làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Ở dưới thế công cỡ này, Hắc Cẩu bị thương càng thêm thê thảm nặng nề, cũng đã sắp không ch¡u nổi, thân thể tàn phá không chịu nổi, vô cùng thê thảm.

“Đây là chỗ khủng bố của Hồng Mông chúa tế?

Có người kinh hãi.

“Thôn Thiên lão cầu lần này là thật xong rồi!”

Có người vẻ mặt thương hại.

“Thế này chẳng phải là nói, Phong Thiên đạo đồ trên thân Thôn Thiên lão cẩu, đầu sẽ bị một mình Thiên Dật chúa tế sở hữu?”

Có người sinh ra sự không cam lòng nồng đậm.

Sau khi kiến thức được sự cường đại của Hồng Mông chúa tể, mọi người tự nhiên càng thêm nhận thức được giá trị to lớn của “Phong Thiên nghiệp quả”. Mắt thấy Thiên Dật chúa tể sắp độc chiếm tạo hóa bực này, ai có thể cam lòng?

Ở nơi đây, đám người Xương Hống chúa tể đang nhìn quét toàn trường, trong lòng hoang mang, Thôn Thiên chúa tể cũng đã đến thời điềm nguy cấp bực này, Tô Dịch đâu?

Trong khách sạn.

Tô Dịch đang đả tọa.

Đột nhiên, lực lượng chu hư ở chỗ sâu trong bầu trời dị biến, dẫn tới Tô Dịch chú ý.

“Xem ra, thực có người ra tay đối với Thôn Thiên, muốn cướp đạo đồ nghiệp quả..."

Tô Dịch nhíu mày.

Hắn vươn người đứng dậy, đang muốn rời khỏi khách sạn.

Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.

Một thiếu niên áo bào bạc bóng người gầy øò, sắc mặt tái nhợt cười hì hì nói:

“Ngươi đi không nổi nữa! Không bằng lưu lại tán gẫu hẳn hoi một chút?”

Thiếu niên áo bào bạc hai tay ôm một cái vỏ kiếm màu xanh, lông mày đôi mắt hẹp dài, trên mặt treo nụ cười bất cần đời.

“Kiếm tu?”

Tô Dịch hỏi.

Thiếu niên áo bào bạc khẽ lắc đầu, nghiêm túc sửa đúng nói: “Kiếm tiên!”

Tô Dịch ồ một tiếng, “Biết ta là ai?”

Thiếu niên áo bào bạc ánh mắt nghiền ngâm, “Nói lời thừa, không biết ngươi là ai, ai có tư cách để ta giống như kẻ ngốc chặn ở cửa?”

Bất thình lình, vị trí cửa sổ truyền đến một giong nữ tử: “Thiên Dật đã ra tay, đừng trì hoãn!”

Trên cửa sổ đóng chặt lộ ra một bóng người nữ tử thướt tha.

Quỷ dị là, bóng người kia tựa như quang ảnh, từ trên cửa sổ trút xuống, nhẹ nhàng xuất hiện ở trong phòng.

Còn không chờ Tô Dịch thấy rõ dung mạo của nàng, căn phòng đột nhiên tối đi, thời không theo đó xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lực lượng lục thức cảm giác của Tô Dịch cũng lập tức bị che phủ, cả người như rơi xuống vực sâu.

Hầu như cùng lúc, một tiếng đao ngân lên sắc bén chợt nổ vang. Âm!

Bóng người Tô Dịch chợt bị chém thành hai nửa.

“Thành rồi?”

Thanh âm kinh ngạc của thiếu niên áo bào bạc kia vang lên, “Sẽ quá dễ dàng hay không?”

“Bị 'Tịch Dạ Ngọc Bình' của ta vây khốn, còn chưa từng có ai có thể sống sót giãy thoát!”

Thanh âm nữ tử kia từ từ vang lên, “Chẳng qua, ta cũng là không ngờ, chuyển thế chỉ thân của kiếm khách, thế mà sẽ yếu như vậy, so sánh với hắn năm đó, quả thực cũng quá không chịu nổi.”

Lúc thanh âm vang lên, bóng tối trong phòng lặng yên tiêu tán.

Thiếu niên áo bào bạc vẫn đứng ở nơi đó, chảng qua vỏ kiếm màu xanh ban đầu bị hắn ôm, đã sớm cầm trong tay trái.

Mà ở tay phải của hắn, thì cầm một thanh đạo kiếm như thanh xà ba thước.

Trên bóng người gầy gò đó của hắn cũng đâng trào một luồng kiếm ý cấm ky không cách nào hình dung, khủng bố tới cực điểm.

Hiển nhiên, hắn trước đó vận sức mà chờ, tính ra tay!

Mà ở vị trí Tô Dịch ban đầu đặt chân, một nữ tử áo tím đứng đó, tóc đen như thác, da thịt trắng như tuyết, dung mạo đặc biệt tươi đẹp xuất chúng.

Ở trong tay nàng nâng một cái bình ngọc màu đen.

Bình ngọc chỉ dài nửa thước, giống như dùng một mảng bóng đêm u ám thâm trầm luyện chế, toàn thân bày ra một loại màu đen âm u lạnh lẽo thần bí.

“Cẩn thận một chút, trước mang tên kia luyện chết rồi nói.”

Thiếu niên áo bào bạc nhắc nhở, “Ta cũng không muốn xảy ra sai lầm gì, dù sao, đó là chuyển thế chi thân của kiếm khách!”

Khi nói chuyện, hắn vẫn duy trì tư thái vận sức mà chờ, chưa từng buông lỏng mảy may.

Nữ tử áo tím ừm một tiếng, đầu ngón tay miết một cái ở trên bình ngọc trong tay.

Âm!

Bình ngọc như bóng đêm thiêu đốt, bốc hơi lên một mảng ánh lửa như hỗn độn.

Sau đó, nữ tử áo tím lúc này mới phân ra một luồng thần thức, vươn vào trong bình ngọc.
Bình Luận (0)
Comment