Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7961 - Chương 7922: Diễm Phù Chúng Sinh, Đại Nhật Độc Chiếu (1)

Chương 7922: Diễm phù chúng sinh, đại nhật độc chiếu (1) Chương 7922: Diễm phù chúng sinh, đại nhật độc chiếu (1) Chương 7922: Diễm phù chúng sinh, đại nhật độc chiếu (1)

Âm!

Một ngọn núi màu vàng lấp lánh hừng hực hiện ra ngang trời!

Hầu như cùng lúc, Tử Nhiêm Khách triệu ra tín ngưỡng đồ đăng, tính rút lui.

Có thể nói, một loạt động tác này hoàn toàn liền mạch lưu loát, đổi làm người khác, đừng hòng lưu lại Tử Nhiêm Khách.

Nhưng cách làm của Tô Dịch rất đơn giản, thậm chí nói là thô bạo.

Trực tiếp một quyền đánh qua.

Quyền kình đó như mũi kiếm không đâu không phá, xuyên thủng ngọn núi màu vàng, phá vỡ tín ngưỡng đồ đằng, nghiền nát một tầng lực lượng quy tắc kia bao trùm ở trên người Tử Nhiêm Khách!

Sau đó, cả người Tử Nhiêm Khách nổ tung.

Bị một quyền đánh giết!

Cho người ta cảm giác, tựa như thiên thần vung cây búa khổng lồ, đập vỡ lưu ly, quá mức thoải mái.

Cũng bá đạo thái quá.

“A ——I"

Nơi xa vang lên tiếng Cơ Côn thét chói tai hoảng sợ, thế mà hoàn toàn bị dọa rồi.

Chẳng qua, khi Tô Dịch xoay người, liền thấy bóng người Cơ Côn bị một đạo lực lượng quy tắc vô hình bao phủ, biến mất ở chỗ cũ. Về tới khởi điểm của con đường Phong Thiên.

Nhưng tiếng thét chói tai hoảng sợ kia của Cơ Côn vẫn đang quanh quẩn.

Đối với điều này, Tô Dịch trái lại cũng không để ý.

Ở trong đám thuộc hạ này của Định Đạo -

Giả, hắn không đặt ở trong mắt nhất, chính là Cơ Côn không gánh vác được trọng trách này.

Đến đây, ở phía trên bầu trời trong Vấn Thiên quan, thuộc hạ của Định Đạo Giả chỉ còn lại một mình Tôn Nhương.

Mỹ phụ áo xanh lục, lão đạo râu dê, Tử Nhiêm Khách ba người đầu đã chết.

Cơ Côn bị dọa chủ động bị đào thải.

Mười mấy vị chúa tế cấm khu kia cũng đã đi đời nhà ma. Mà trước sau chỉ thời gian mấy chớp mắt mà thôi.

Những người đang vượt ải kia, tất cả đầu tâm tình cuồn cuộn, rung động đến mức tột đỉnh.

Sớm từ lúc ở Vấn Đạo thành, bọn họ đã từng kiến thức sự khủng bố của Tô Dịch.

Nhưng lại không ai có thể ngờ, ở trên con đường Phong Thiên này, thủ đoạn Tô Dịch bày ra, thế mà so với bọn họ tưởng tượng còn đáng sợ hơn xal

Ngay cả Hắc Cẩu cũng giật mình, hít vào khí lạnh không thôi.

Nghĩa phụ thật sự nổi hung, thế mà có thể hung bạo đến mức như thế?

Nơi xa, Tôn Nhương đi dẫn đầu phía trước ở lúc này cũng trầm mặc. Phía trên bầu trời.

Lực lượng tai kiếp chư thiên vạn đạo diễn hóa cuồn cuộn càn quét.

Tô Dịch và Hắc Cầu cùng nhau bước về phía trước.

Lực lượng đại đạo tai kiếp dọc đường gặp quả nhiên tăng lên gấp bội, hung hiểm tới cực điểm.

Nhưng ở trước mặt Tô Dịch, căn bản không cần ra tay, đã tán loạn biến mất hết.

Hắc Cẩu cao hứng tới cực điểm.

Nó bị thương thê thảm nặng nề, vốn cho rằng chắc chắn mất đi tư cách Phong Thiên chỉ tranh, nào từng ngờ, lại đổi lấy Tô Dịch che chở, dọc đường không cần lo lắng hãi hùng nữa, hoàn toàn có thể nằm xông qua Vấn Thiên quan! Tô Dịch thì không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn hôm nay, đã sớm không có hứng thú đối với tiêu diệt thuộc hạ của Định Đạo Giả.

Lúc trước nếu đám người Tử Nhiêm Khách không trêu vào hắn, hắn cũng lười ổi làm cái gì.

Nhưng những kẻ này không biết điều, Tô Dịch tự nhiên sẽ không lưu tình nữa.

“Vấn Thiên một cửa này, khảo nghiệm là một thân đạo hạnh của tu đạo giả, đáng tiếc, tựa như không có tác dụng øì đối với ta.”

Tô Dịch có chút tiếc nuối.

Vốn hắn còn có chút chờ mong, muốn thử một chút Vấn Thiên quan này có thể mang cho mình một ít rèn luyện cùng cảm ngộ hay không.

Nhưng bây giờ, Tô Dịch ý thức được mình nghĩ nhiều rồi. Lấy những lực lượng đại đạo tai kiếp đó của Vấn Thiên quan, có lẽ có thể uy hiếp đến bất cứ thủy tổ nào trên thế gian, nhưng ở trước mặt hắn, chung quy có chút không đủ xem.

Ý thức được một điểm này, Tô Dịch không ngĩ nhiều nữa, việc mình mình làm, tiến lên.

Dần dần, ở phía trước hắn chỉ còn lại một ngưỜi ——

Tôn Nhương.

Cường giả khác tham dự Phong Thiên chỉ tranh, đầu đã bị bỏ lại xa xa phía sau.

Một lát sau.

Chỗ cuối bầu trời này, xuất hiện một vách ngăn biên giới nguy nga to lớn.

Tựa như núi lớn, đứng sừng sững ở phía trên bầu trời, đi thông bên trong hỗn độn chỗ càng cao hơn.

Vách ngăn biên giới kia cuồn cuộn lực lượng quy tắc tối nghĩa thần bí, có dòng lũ hỗn độn cuồn cuộn từ phía trên buông xuống.

Đó, chính là “giới sơn” cuối bầu trời, đại biểu cho điểm cuối cửa ải thứ nhất con đường Phong Thiên.

Tôn Nhương là người đầu tiên tới.

Khi bóng người hắn xuất hiện ở dưới tòa giới sơn kia, trong hỗn độn chỗ cao hơn ầm ầm buông xuống dòng lũ khí vận màu tím đầy trời.

Mênh mông cuôồn cuộn, tất cả đều ùa vào trong cơ thể Tôn Nhương.

Mắt thường có thể thấy được, trong khí vận màu tím kia trộn lẫn dòng ánh sáng màu vàng, thân dị khó lường, cũng làm toàn thân Tôn Nhương bao phủ ở trong một tầng vầng sáng thần thánh siêu nhiên lấp lánh.

“Hồng Mông khí vận!”

Mắt Hắc Cấu tỏa sáng, “Tôn Nhương đến đầu tiên, thế mà có thể đạt được nhiều khí vận thêm vào như vậy, thật sự không thể tưởng tượng...”

Nói xong, Hắc Cầu nhìn Tô Dịch một cái, muốn nói lại thôi.

Trên đường lúc trước, Hắc Cầu rất rõ chỉ cần Tô Dịch muốn, nhất định có thể thoải mái trở thành người đầu tiên xông qua Vấn Thiên quan.

Nhưng Tô Dịch lại chưa làm như vậy.

Cũng không biết là không muốn, hay là căn bản không có hứng thú đối với làm người đầu tiên này.

Ước chừng mấy chớp mắt sau, Hồng Mông khí vận ùa vào trong cơ thể Tôn Nhương lúc này mới biến mất không thấy.
Bình Luận (0)
Comment