Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7980 - Chương 7938: Không Thể Nhìn (2)

Chương 7938: Không thể nhìn (2) Chương 7938: Không thể nhìn (2) Chương 7938: Không thể nhìn (2)

Toàn bộ Vạn Tướng Chân Giới chợt xảy ra biến hóa kinh người.

Ở quanh Tôn Nhương cùng Hắc Cẩu, thời không vặn vẹo, đại đạo quy tắc hỗn loạn.

Tôn Nhương chém ra một kiếm, trong thời không lâm vào vặn vẹo, kiếm uy tuy khủng bố vô cùng, lại khiến phương hướng một kiếm này di chuyển, chém ở một bên khác.

Uy lực mười mấy loại hỗn độn bí bảo Hắc Cẩu tung ra, thì bị đại đạo quy tắc hỗn loạn lần lượt ngăn chặn!

Lực lượng không thể tưởng tượng bực này, làm trong lòng Tôn Nhương và Hắc Cấu đều trầm xuống. Hầu như cùng lúc, Tửu Đồ cười dài một tiếng, đạp bước trên không, nâng tay vỗ một cái, vô tận ánh sáng lôi phạt ầm ầm buông xuống.

Mà hai người Kẻ Giết Ta, Dược Sư cũng đã động.

Người trước vung trường mâu, vẫn như cũ đơn giản trực tiếp đâm về phía Tôn Nhương.

Người sau thì triệu ra lò lửa, nhấc lên cơn bão lửa, thổi quét đi.

Âm!

Đại chiến bùng nổ.

Hầu như là trong chớp mắt thời gian, Tôn Nhương và Hắc Cẩu đã lâm vào tình trạng tràn ngập nguy cơ.

Tôn Nhương cho dù dốc hết toàn bộ, vẫn không ngừng bị thương. Nhưng dù là như thế, hắn vẫn gắt gao che chở Hắc Cẩu, nhiều lần giúp Hắc Cẩu hóa giải sát kiếp trí mạng.

“Tôn Nhương, ngươi là kiếm tu, biết rõ chúng ta sẽ không giết ngươi, ngươi lại không biết điều lấy mạng ra liều, có phải quá vô sỉ rồi hay không?”

Kẻ Giết Ta tức giận nói.

Nàng rất thưởng thức Tôn Nhương, nhưng lại phát hiện, Tôn Nhương ở trong chém giết chiến đấu, nghiễm nhiên chính là tư thế khôgn cần mạng.

Điều kỳ quái nhất là, Tôn Nhương làm như vậy, hoàn toàn là vì che chở Hắc Cấu, mà không phải vì chính hắn.

Như vậy khiến nhiều lần sát chiêu nhằm vào Hắc Cấu của bọn họ những người này thất bại.

“Vô sỉ?" Tôn Nhương cười tủm tỉm nói:

“Các ngươi nhiều lão gia hỏa như vậy cùng nhau ra tay, có tính là vô sỉ hay không?”

Hắn bị thương rất nặng, máu tươi tung bay, cực kỳ chật vật.

Nhưng một thân kiếm ý kia vẫn bá đạo sắc bén như cũ.

“Bớt nói nhảm với hắn, hắn đã không biết điêu, nào cần có băn khoăn nữa, trấn áp hắn trước là được!”

Thiên Công quát to.

“Ta thấy được, dù sao chỉ cần cam đoan hắn còn sống, cho dù chỉ còn lại một luồng khí tức tính mạng, cũng vẫn tính là còn sống.”

Tửu Đồ từ từ mở miệng.

Âm! Bốn vị Phong Thiên chỉ tôn ra tay càng thêm khủng bố, không nhằm vào Hắc Cầu nữa, tất cả đều chỉ đầu mâu về phía Tôn Nhương.

Nụ cười trên mặt Tôn Nhương biến mất không thấy.

Lúc trước, hắn là liều mạng vì Hắc Cấu.

Mà bây giờ, hắn không thể không liều mạng vì mình!

Về phần Định Đạo Giả sẽ ra tay vì hắn hay không, hắn chưa bao giờ trông cậy vào.

Định Đạo Giả cho dù thưởng thức hắn nữa, ở trong Phong Thiên chi tranh lần này, cũng tuyệt đối không có khả năng bởi vì hắn mà làm hỏng mưu tính của mình.

Tôn Nhương biết rõ những thứ này.

Cũng sẽ không bởi vậy mà sinh lòng oán hận. Càng đừng nói, Tôn Nhương lần này ra tay, quả thực chỉ là muốn đổi ân không giết một kiếm kia của Tô Dịch.

Hắn là kiếm tu, càng là thủ hạ của Định Đạo Giả, cũng không muốn thiếu nợ ân tình như vậy!

Tình hình chiến đấu thảm thiết.

Tôn Nhương tràn đầy vết thương, đã sắp không chống đỡ được.

Mắt Hắc Cẩu đỏ lên, nhiều lần dốc hết toàn lực đi hỗ trợ, nhưng chung quy kém một đoạn, không có tác dụng 8ì.



Bỗng nhiên, Thiên Công quát to một tiếng, khi tay bổ ra, thiên địa rung chuyển, lực lượng thời không chợt kết ra một tòa lao ngục, vây Tôn Nhương ở trong đó. Tôn Nhương giờ phút này, đã ở tình trạng bị thương nặng gần chết, toàn thân tàn phá không ch¡u nổi, vết thương vô số.

Mà ở một tích tắc đó hắn bị nhốt, Dược Sư triệu ra một luồng lửa thần, đã hóa thành lưỡi đao chém ở trên thân Tôn Nhương.

Thân thể hắn nhất thời như than củi đốt cháy, máu thịt cháy đen.

Tửu Đồ kết ra một đạo pháp ấn, hung hăng trấn áp ở trong thần hồn Tôn Nhương.

Tất cả cái này, hầu như đồng thời xảy ra.

Làm Tôn Nhương liều mạng cũng đã vô lực chống đỡ! Tựa như bị tử tù đẩy vào lồng giam, tùy ý xâm lược.

Mà cái này còn chưa kết thúc.

Kẻ Giết Ta đã vung trường mâu, một đòn ngang trời phá sát mà đến!

Một khi bị đâm thủng.

Tôn Nhương có lẽ có thể bảo vệ được một luồng tính mạng bổn nguyên, nhưng đạo thể, thần hồn của hắn nhất định đều sẽ hoàn toàn hủy diệt.

Một tích tắc này, Hắc Cấu trợn mắt muốn nứt, phấn đấu quên mình lao đi.

Mọi thứ xảy ra ở Vạn Tướng Chân Giới, không giấu được mọi người bên ngoài.

Người Đốn Củi, Thao Thiết Tiên chưa từng ra tay cũng tốt, một đám Hồng Mông chúa tể kia ở nơi xa xem cuộc chiến cũng thế, đều sớm đã rõ thấy trận đại chiến có thể xưng thảm thiết này.

“Tội gì chứ?” Thao Thiết Tiên nói thầm, “Chết ở trong tay bọn họ, còn không bằng bị lão tử một hơi ăn luôn.”

Trong mắt Người Đốn Củi toát ra biểu cảm khác lạ.

Hắn cũng không thích kiếm tu, nhưng hành động vĩ đại vì Thôn Thiên mà tử chiến của Tôn Nhương, thì khiến hắn lâm vào động dung.

Lấy tài tình của Tôn Nhương, sau khi lưu danh ở trên Phong Thiên đài, đã có được tư cách trở thành Phong Thiên chỉ tôn.

Nhưng, Tôn Nhương giờ phút này lại không tiếc mạng! Không để ý!

Khí phách cùng hành động vĩ đại như vậy, hỏi thế gian mấy người có thể làm được?

Các Hồng Mông chúa tế nơi xa thì đều sớm bị kinh động, sinh ra gợn sóng. Ở trong mắt bọn họ, Tôn Nhương rõ ràng là thủ hạ của Định Đạo Giả, lại vì Thôn Thiên bên cạnh Tô Dịch mà liều mạng, cái này quả thực hoang đường đến cực hạn.
Bình Luận (0)
Comment