Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 8016 - Chương 7973: Đi Lên Núi (1)

Chương 7973: Đi lên núi (1) Chương 7973: Đi lên núi (1) Chương 7973: Đi lên núi (1)

Trong lòng Hoàng Thế Cực chấn động, thốt ra: “Cái này tất nhiên là thủ đoạn của Định Đạo Giả, chỉ có lực lượng của tha, mới có thể bao trùm phía trên thiên đạo quy tắc của Mệnh Hà Khởi Nguyên, như chúa tể thiên đạo, khiến người ta không thể thật sự cảm giác được!”

Rất lâu trước kia, Hoàng Thế Cực cũng là một vị thiên khiển giả, đi theo ở bên cạnh Định Đạo Giả, từng tham dự Định Đạo Chi Chiến.

Tự nhiên, sự hiểu biết của hắn đối với Định Đạo Giả, cũng hơn xa người khác có thể so sánh.

Căn bản không cần nghĩ, hắn đã kết luận, trận biến cố này xảy ra ở chỗ sâu trong chu hư mà không thể nhìn thấy, tất nhiên có liên quan với Định Đạo Giả.

Mà nghe được lời này, trong lòng Tố Uyển Quân căng thẳng. Không cần nói cái gì, nàng đã kết luận, trận biến cố này do Định Đạo Giả dẫn phát, tất nhiên có liên quan với Tô Dịch.

Bóng người lóe lên, Tố Uyển Quân chợt tới chỗ sâu trong bầu trời, phóng mắt chung quanh, tĩnh tâm cảm ứng chu hư quy tắc.

Nhưng mặc kệ nàng thi triển bí thuật cỡ nào, cũng khó thăm dò thiên cơ bị che đậy kia, trong lúc nhất thời không khỏi lâm vào trầm mặc.

“Đạo hữu đừng quá lo lắng.”

Bóng người Hoàng Thế Cực lặng yên xuất hiện, hắn liếc một cái nhìn ra, tâm tình Tố Uyển Quân có chút không yên.

Tố Uyển Quân lắc đầu nói:

“Ta không lo lắng, Tô Dịch mới tới Hồng Mông thiên vực mấy năm thời gi-

an mà thôi, cũng đã có được thực lực đối kháng với Định Đạo Giả, ta cao hứng còn không kịp.” Hoàng Thế Cực sửng sốt, sau đó trong lòng cuôn cuộn không thôi.

Đúng vậy, nếu một trận chiến này là triển khai giữa Định Đạo Giả cùng Tô Dịch, như vậy không thể nghi ngờ ý nghĩa, thực lực Tô Dịch hôm nay, sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

“Ta tin tưởng, hắn sẽ không thua.”

Tố Uyển Quân nói như tự lẩm bẩm.

Trong lời nói bình tĩnh tràn đầy tự tin.

Hồng Mông Cấm Vực.

Ở chỗ sâu trong bầu trời, kiếm ý như tinh hà lưu chuyển, đại đạo tử khí (khí màu tím) thì như cơn bão càn quét, kịch liệt đối kháng.

Đại đạo phân thân của Tô Dịch và Định Đạo Giả đang tiến hành một hồi đại đạo quyết đấu thiên hạ không ai có thể thấy được.

Trận quyết đấu này đã dẫn phát rất nhiều biến cố ở bốn đại thiên vực Mệnh Hà Khởi Nguyên.

Tựa như hai vị vô thượng chúa tế đối chiến.

Nhưng thật sự cảm giác được trận biến cố này, lại ít ỏi không có mấy.

Đây, là quy củ Định Đạo Giả trước đó đưa ra—

Không được tiết lộ thiên cơ!

Trên Hồng Mông đạo sơn, bản tôn Tô Dịch và Định Đạo Giả, thì vẫn như cũ đang lên núi, như kết bạn mà đi, như du sơn ngoạn thủy.

Đột nhiên, Định Đạo Giả nói:

“Một thân lực lượng đạo hạnh này của ngươi, tựa như còn chưa thật sự tới trình độ viên mãn cực điểm.”

Tô Dịch thản nhiên nói; “Không sai, từ sau khi ta tiến vào Hồng Mông Cấm Vực, một thân đạo hạnh nhiều lần đột phá, còn có rất nhiều cảm ngộ chưa từng thật sự khám phá, cũng thiếu một hồi lắng đọng lại cùng dung hợp thật sự.”

Hắn không giấu diếm.

Cũng không cần thiết như thế.

Trong đại đạo chỉ tranh đang trình diễn ở chỗ sâu trong bầu trời kia, đủ có thể khiến Định Đạo Giả thấy rõ được những thứ này.

Định Đạo Giả nói:

“Ngươi nên ở Vân Mộng trạch tĩnh tu thêm một đoạn thời gi-

an, nơi đó sở dĩ là pháp ngoại chỉ địa, là ở chỗ tốc độ thời gi-

an trôi hoàn toàn khác với toàn bộ Hồng Mông thiên vực.” Tô Dịch khẽ lắc đầu: “Không cần thiết, đại đạo ta đời này, hầu như đều truy cầu ở trên đường, rèn luyện ở trong sinh tử, ở trong thế sự chìm nổi lắng đọng lại, bế quan ngồi thiền với ta mà nói, ngược lại sẽ kéo chậm lại tu hành của ta.”

Định Đạo Giả rất tán đồng, nói: “Kiếm tu, vốn nên như thế.”

Sau đó tha chợt hỏi: “Nói như vậy, ngươi lần này lựa chọn cùng ta lên núi quyết đấu, cũng mang một trận chiến này coi là một sự rèn luyện bản thân?”

Tô Dịch cười nói: “Không sai.”

Hắn lấy ra bầu rượu ngửa đầu uống một ngụm, trong lòng cũng không khỏi thổn thức.

Nói chuyện với Định Đạo Giả loại đối thủ này, căn bản không cần che giấu cái gì, cũng không cần cân nhắc cái gì, một khi hàm hồ, ngược lại tỏ ra mình bố cục quá nhỏ, không đủ khí phách.

Định Đạo Giả ngẩng đầu nhìn nhìn chỗ sâu trong bầu trời, “Đại đạo của ngươi hôm nay, đã so với kiếm khách năm đó ở trước Phong Thiên Đài vấn đạo còn lợi hại hơn một bậc, cũng ra ngoài dự kiến của ta, nhưng... Còn chưa đủ.”

Tô Dịch biết ý tứ của Định Đạo Giả.

Ở chỗ sâu trong bầu trời kia, đại đạo pháp thân của hắn, ở trong chém giết đã ở hoàn cảnh xấu, sắp bị đại đạo pháp thân của Định Đạo Giả áp chết

Còn chưa chờ Tô Dịch nói cái gì, Định Đạo Giả lật lòng bàn tay, một quầng sáng đại đạo tràn ngập khí tức vàng vọt dày nặng hiện lên, cách không trung đưa cho Tô Dịch.

“Đây là hỗn độn thổ hành bổn nguyên Tôn Nhương giao cho ta, đủ có thể bổ toàn lực lượng hỗn độn ngũ hành ngươi nắm giữ.” Định Đạo Giả nói.

Tô Dịch nheo đôi mắt lại, chăm chú nhìn hỗn độn thổ hành bổn nguyên lơ lửng trước người, cười nói: “Muốn loạn đạo tâm của ta?”

Định Đạo Giả nói:

“Ngươi coi ta là đá mài kiếm, ta thì coi ngươi là cơ hội phá cảnh, nhưng ngươi bây giờ, rất khó khiến ta thật sự dốc hết toàn lực ra tay, cũng không cách nào cảm ứng được cơ hội phá cảnh, đây không phải giúp ngươi, mà là giúp bản thân ta.”

Đơn giản mà nói, chính là nói ta hy vọng ngươi trở nên mạnh hơn, như thế, mới có thể trở thành cơ hội đại đạo của tai
Bình Luận (0)
Comment