Chương 7989: Điệp biến thật sự (3)
Chương 7989: Điệp biến thật sự (3) Chương 7989: Điệp biến thật sự (3)
Nhưng hôm nay, tất cả đều đã thay đổi.
Điều đáng sợ nhất là, mình còn chưa có bất cứ phát hiện øì.
Tựa như lơ đãng thoáng nhìn, thiên địa đã thay đổi!
Rốt cuộc đã xảy ra biến cố như thế nào, mới có thể biến thành như vậy?
Hoàng Thần Tú ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp tràn đầy nét kinh hoảng bất lực.
Đưa mắt chung quanh, lòng mờ mịt! Hồng Mông đạo sơn, trước Phong Thiên Đài.
Không biết từ khi nào, kiếp quang lấp lánh đầy trời kia đã tiêu tán, chỉ có từng tia từng luồng mưa hào quang đang tung bay, đang hủy diệt.
Mà một bóng người yếu điệu, lẳng lặng đứng ở trên hư không.
Một chiếc váy dài màu ánh trăng, mái tóc dài đen nhánh như mực tùy ý cài thành một búi tóc, làm nền cho cái cổ ngỗng trắng như tuyết mảnh mai thẳng tắp.
Nàng tùy ý đứng ở nơi đó, đã có một luồng khí tức cấm ky vô hình mà thần bí lưu chuyển, khiến bóng người của nàng dung hợp một loại thần vận “vô hình vô tướng, phi không phi huyễn”.
Nàng hơi ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời chỗ cao nhất của Phong Thiên Đài, các luồng mưa hào quang còn chưa tiêu tán, chiếu rọi ở trên khuôn mặt thanh tú trong vắt như thiếu nữ đó của nàng, khiến nàng tăng thêm một mảng sắc thái kỳ ảo như mộng ảo.
Điều càng bắt mắt là, ở chỗ mi tâm của nàng, có một hình dấu ấn “rắn nuốt đuôi”, bày ra thân vận tròn trịa như một, vòng đi vòng lại, đang chậm rãi lưu chuyển, tựa như có sinh mệnh.
Chính là Định Đạo Giả.
Hoặc là nói, bóng người trước mắt như thiếu nữ này, mới là chân dung của Định Đạo Giả, cũng là lần đầu tiên thật sự hiển lộ ra.
“Thì ra, đây mới là con đường sinh mệnh...”
Định Đạo Giả lầm bẩm.
Theo mở miệng, một thân khí tức kia của nàng theo đó biến hóa, phía sau bóng người hiện ra một vòng thần màu tím tựa như ảo mộng, trong vòng thần, thì tựa như có một quầng lửa hỗn độn đang thiêu đốt, tràn ngập ra một phần sinh mệnh khí tức không cách nào hình dung.
Liếc một cái nhìn lại, vòng thần màu tím kia như sinh mệnh bổn nguyên hóa thân.
Khí tức cỡ đó quá mức cấm ky, dẫn tới trên dưới Hồng Mông đạo sơn, đều bị một thân khí tức của Định Đạo Giả bao trùm!
“Nhưng còn chưa đủ, sinh mệnh bổn nguyên của ta còn chưa thật sự lột xác, cũng chưa từng khiến một thân đạo hạnh này thật sự lột xác làm sinh mệnh quy tắc... Xem ra chỉ có tới sinh mệnh bổn nguyên một chuyến mới được.”
Định Đạo Giả đang suy nghĩ, chỉ thấy dưới bầu trời, một con bướm đang lảo đảo ngã xuống.
Đó là điệp biến kiếp linh Phong Nghê.
Lúc trước một hồi Sinh Mệnh Chi Kiếp kia, đã khiến nó hao hết toàn bộ lực lượng, giờ phút này tựa như một chiếc lá khô từ trên cành cây bay xuống, xoay vòng vòng chậm rãi bay xuống.
Định Đạo Giả liếc một cái nhìn ra, kiếp linh này bởi vì trả giá toàn bộ lực lượng, đã sắp sửa tiêu tán, nhất định không thể vãn hồi.
Định Đạo Giả xoay người, nhìn về Dẫn Độ Giả phía dưới đỉnh núi, “Dẫn Độ Giả, tới ngươi dẫn đường rồi.”
Trên Bất Hệ Chu, Dẫn Độ Giả ngẩn người không nói.
Định Đạo Giả nói:
“Còn thấy không đáng cho Tô Dịch? Hắn là kiếm tu, sớm nhìn sinh tử phai nhạt, quyết đấu với -
ta, hắn tất nhiên thua không có lời nào để nói, chết có ý nghĩa, ngươi cần gì phải cảm thấy không đáng giá cho hắn? Hoàn toàn không cần thế.”
Cũng không thấy động tác của Định Đạo -
Giả, Bất Hệ Chu cùng Dẫn Độ Giả bỗng bị dịch chuyến đến trước Phong Thiên Đài. “Con người nên nói mà giữ lời, ngươi lúc trước từng đáp ứng, ta thắng, liền thực hiện lời hứa, ta cũng không muốn ép ngươi đi thực hiện.”
Định Đạo Giả nói.
Dẫn Độ Giả trầm mặc một lúc lâu, mới nói:
“Đi thôi.”
Ngay tại lúc hai người muốn hành động, đột nhiên đồng loạt sinh ra cảm ứng, rồi sau đó cùng nhìn về một chỗ.
Chỉ thấy con bướm kia Phong Nghê biến thành, đã sắp nhẹ nhàng rơi xuống đất, bóng người cũng trở nên mơ hồ, như khối sương mù tản ra.
Nhưng ở lúc sắp rơi xuống đất, một bàn tay to lại vững vàng nâng Phong Nghê, che chở nó ở lòng bàn tay.
Sau đó, con bướm sắp tiêu tán kia đột nhiên tỏa sáng ra một luồng khí tức sinh mệnh chưa bao giờ có.
Một đôi cánh của con bướm nhẹ nhàng vỗ ở trong lòng bàn tay, sặc sỡ lóa mắt.
Phong Nghê là kiếp linh.
Không có sinh mệnh.
Nàng từng nói muốn thật sự sống một lần, thể hội một phen thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố của sinh mệnh.
Mà giờ phút này ở trong bàn tay to kia, nàng sắp từ trên đời trôi đi biến mất, đã có sinh mệnh.
Điệp biến thật sự.
Ở sâu trong bầu trời, chư thiên vạn đạo không biết khi nào đã trở về trong yên lặng, tinh tú lấp lánh, như ẩn như hiện. Toàn bộ Hồng Mông đạo sơn, vốn bị một thân khí tức kia của Định Đạo Giả bao trùm, nhưng lúc này, lại có thêm một luồng khí tức huyền diệu thần bí.
Khi ánh mắt Định Đạo Giả cùng Dẫn Độ Giả đồng loạt nhìn qua, liền thấy được một người vốn không nên xuất hiện.
Tô Dịch!
Hắn lằng lặng đứng ở nơi đó, tay phải xòe ra, một con bướm đẹp đế như mộng ảo nhẹ nhàng bay múa ở lòng bàn tay, giống như đang hoan hô nhảy nhót.
Mà trên khuôn mặt Tô Dịch, thì mang theo một nụ cười rạng rỡ phát ra từ trong lòng, sạch sẽ không có bất cứ tạp chất gì.
Thoải mái như vậy, vui vẻ như vậy.
Chưa từng che lấp, như thiếu niên hỉ nộ ái ố, có một loại khí tức trong vắt bừng bừng.
Dẫn Độ Giả còn nhớ rõ, một màn Tô Dịch lúc trước bị trấn áp chém giết, thân thể nổ tung, máu nhuộm không gian, ngay cả tính mạng bổn nguyên cũng bị lau đi.