Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 8070 - Chương 8026: Tứ Thần Hoàng (2)

Chương 8026: Tứ thần hoàng (2) Chương 8026: Tứ thần hoàng (2) Chương 8026: Tứ thần hoàng (2)

Trận doanh Bỉ Ngạn bên này, tu đạo giả xuất chiến có đông mấy chục vạn, yếu nhất cũng là nhân vật đặt chân con đường thành tổ.

Hơn nữa có trên một ngàn vị Đạo Tổ dẫn dắt.

Nhưng bây giờ, chiến đấu chỉ trình diễn không đến một canh giờ, đại quân trận doanh Bỉ Ngạn cũng đã bị đánh sập!

Đại quân dị vực thiên tộc kia đông hơn trăm vạn, rợp trời rợp đất, chỉ luận số lượng cao thủ, đã vượt xa trận doanh Bỉ Ngạn.

Khi đại quân kẻ địch như vậy khởi xướng xung phong, quả thực tựa như một mũi nhọn không ngừng cắm vào trong đại quân Bỉ Ngạn, một đường giết ra vô số máu tanh cùng vong hồn! Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng rống giận dữ không cam lòng quanh quấn thật lâu.

Tất cả cái này, bị đám người Câu Trần Lão Quân thu hết đáy mắt, cho dù trong lòng bi ai phẫn nộ vô cùng, nhưng lại không có sức đi làm cái gì.

Chỉ có thể mang một bầu lửa giận đều phát tiết hết ở trong đối chiến với “Tử La Thần Hoàng”.

“Giết!"

“Giết chết mụ đàn bà này!”

Thủy tổ của Binh gia nhất mạch đã giết đến đỏ cả mắt.

Hắn liên thủ cùng lão tổ Nho gia, Pháp gia, ma môn, yêu đạo... các đại thế lực thủy tổ, đang chém giết cùng “Yên Tuyết Thần Hoàng” và một đám thuộc hạ của nàng. Đến bây giờ, bọn họ bên này đã có nhiều vị nhân vật cấp thủy tổ chết trận, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm thiết.

Yên Tuyết Thần Hoàng là một nữ tử, mặc đồ màu tím, da thịt trắng như tuyết, khí chất lạnh lùng cao ngạo.

Ở trong bốn vị Thần Hoàng, Yên Tuyết Thần Hoàng thủ đoạn tàn bạo nhất, trong tay cầm một sợi roi màu máu, có thể quật nát tính mạng bổn nguyên của thủy tổ.

Đến bây giờ, thủy tổ chết ở dưới tay nàng đã nhiều tới chín người!

Đầu là bị nàng quất roi mà chết, đạo thể và thân hồn đầu bị đánh nát thành bột phấn, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Ngoài ra, các thuộc hạ kia của Yên Tuyết Thần Hoàng đều là thủy tổ, tuy chỉ có bảy người, lại phối hợp không một kẽ hở cùng Yên Tuyết Thần Hoàng.

Đám người Binh gia thủy tổ cho dù liên thủ liêu mạng, cũng đã sắp không chống đỡ được!

“Phụ thân ngươi chính là Trần Tịch kia giết ra ngoài Niết Bàn Hỗn Độn nhỉ, trách không được có thể triệu ra nhiều bảo vật lợi hại như vậy.”

A Lại Da Thần Hoàng giọng điệu ôn hòa mở miệng.

Hắn mặc áo dài màu vàng sẫm, khoác áo choàng, chân đạp một đám mây lành trắng như tuyết, dung mạo như thanh niên anh tuấn, đỉnh đầu treo cao một ngọn đèn đồng màu đen.

Khi đèn đồng lay động, bay lả tả ra đại đạo thân diễm đẹp đẽ như mộng ảo, mang toàn bộ bóng người của hắn bao phủ ở trong một tầng bánh xe ánh sáng thần bí. Hắn chỉ đứng ở nơi đó như vậy, liền có một bàn tay to màu đen che cả bầu trời, ngăn chặn tất cả công kích của Trần Phác.

Bàn tay to màu đen kia bao phủ một khoảng trời, lòng bàn tay dâng trào tia sét quỷ dị đen sì, diễn hóa thành một phương lôi đình vũ trụ.

Bàn tay to che trời, cũng che khuất tất cả đường lui của Trần Phác.

Mà lòng bàn tay dầng trào lực lượng lôi đình vũ trụ, thì thể hiện uy lực hủy diệt tới cực điểm, không ngừng có lực lượng tai kiếp buông xuống, giết cho Trần Phác cực kỳ chật vật.

“Ngươi biết cha ta?”

Trần Phác nhíu mày.

Ở quanh bóng người hắn lơ lửng các tòa thần lục đồ án, đan xen xoay tròn lẫn nhau, lộ ra vô cực vô lượng đại đạo pháp tắc, vừa vặn ngăn cản được bàn tay to màu đen kia áp bách.

Ngoài ra, đạo kiếm trong tay Trân Phác cũng là một món tuyệt thế thần binh, uy năng khủng bố không thể tưởng tượng, ở trong chém giết với A Lại Da Thần Hoàng, cây đạo kiếm này nhiều lần giúp hắn hóa giải họa sát thân.

“Ở các đại hỗn độn kỷ nguyên, cường giả có thể bước lên con đường sinh mệnh, đều là tồn tại như Hỗn Độn chúa tể, phụ thân ngươi lấy đạo Vô Cực Thần Lục vào cánh cửa sinh mệnh, chính là một trong hai người chứng đạo con đường sinh mệnh của Niết Bàn Hỗn Độn các ngươi, ta sao có thể không biết?”

A Lại Da Thần Hoàng nói nói cười cười.

Nhưng hắn động thủ, lại vô cùng quyết tuyệt tàn nhẫn, luôn áp chế uy phong cùng mũi nhọn của Trần Phác, từng bước ép sát.

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhất định cũng là Hỗn Độn chúa tế nhỉ?”

Trần Phác cười ha ha hỏi.

A Lại Da Thần Hoàng tự nhiên có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Trần Phác, lại chỉ cười cười, nói:

“Không phải là lực lượng bổn nguyên của mỗi hỗn độn kỷ nguyên, đều có thể có được con đường sinh mệnh.”

Hắn như rất cảm khái, “Ta từng đi qua nhiều hỗn độn kỷ nguyên, không có ngoại lệ, đều không có lực lượng bổn nguyên đủ để chứng đạo con đường sinh mệnh.”

“Mà Niết Bàn Hỗn Độn này, thì đặc thù nhất, tính đến trước mắt đã đi ra hai Hỗn Độn chúa tể, hơn nữa còn có được bổn nguyên chứng đạo con đường sinh mệnh, đúng là không thể tưởng tượng.”

A Lại Da Thần Hoàng than thở một tiếng, “Đáng tiếc, tu đạo giả trong Niết Bàn Hỗn Độn này của các ngươi, đều đã không có cơ hội.”

Trần Phác nói: “Cái đó lại chưa chắc.”

A Lại Da Thần Hoàng cười mà không nói, như không muốn cãi lại.

Khi hai người nói chuyện, đại chiến vẫn kịch liệt tiến hành.

Trừ hai người bọn họ, bên cạnh mỗi người bọn họ, đầu có một đám tùy tùng đang chém giết.

Một bên là đồ cổ trên Ẩn Thế sơn, một bên là các tồn tại cường đại của dị vực thiên tộc có thể so với thủy tổ.

Toàn bộ tình hình chiến đấu vô cùng hung hiẩm thảm thiết.

Thỉnh thoảng sẽ có người chất trận ở đây.
Bình Luận (0)
Comment