Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 8106 - Chương 8058: Rốt Cuộc Trở Lại Rồi Sao (2)

Chương 8058: Rốt cuộc trở lại rồi sao (2) Chương 8058: Rốt cuộc trở lại rồi sao (2) Chương 8058: Rốt cuộc trở lại rồi sao (2)

Mà lúc này, ở trên di hài kia, một bóng người nằm ngửa ở đó đã cử động.

Hắn nhìn như muốn đứng dậy, nhưng tựa như bởi vì quá lười, cuối cùng chỉ lật người.

Sau đó, người này lúc này mới uể oải nói: “Ta có thể có tính toán gì, đơn giản muốn làm thần tiên ngủ, kê gối đá ngủ quên năm tháng, tam quang chìm xuống cahát tự đầy. Khí khí về huyền khiếu, tức tức mặc tự nhiên!”

Một đoạn lời, nói mà mây mù dày đặc.

Lại thấy người này thở dài tiếp: “Nhân ngôn ngã thị mông lông hán, ngã dục thụy hề miên vị miên (người nói ta là kẻ mông lung, ta lại ngủ say chẳng hay đấy), biết có ý tứ gì không? Không hiểu à, cũng đúng, các ngươi cầu là đại đạo phía trên sinh mệnh, lại nào có thể biết?”

Kim Thiền nhíu mày.

Trần Tịch và Lâm Tầm cũng có chút không cân nhắc ra “nói năng lung tung” mơ hồ không rõ của Trảm Tiên Khách này.

Mà còn chưa chờ bọn họ nghĩ rõ ràng, một tràng tiếng ngáy như sấm đã theo đó vang lên.

Vị Trảm Tiên Khách kia lại ngủ rồi.

Mà lúc này, một cơn bão đoạn đạo thổi quét Hỗn Độn Hoang Dã kia, đã như rợp trời rợp đất hướng về bọn họ bên này càn quét đến.

Mọi thứ trong thiên địa, ở trong cơn bão kia đều giống như tờ giấy bị xé rách, nghiền nát, xuất hiện vô số vết rách hỗn loạn cuồng bạo.

Trảm Tiên Khách ngủ ngáy o o không có động tính.

Kim Thiền nheo mắt.

Mà một chớp mắt này, Trần Tịch và Lâm Tầm chợt đồng loạt ra tay.

Âm!

Phía sau Trần Tịch, vô cực thần lục như cối xay lớn vô ngần, có đại khí thế mài mòn hủy diệt chư thiên vạn đạo, đè ngang bát hoang lục hợp.

Hắn bước ra một bước, lao về phía Kim Thiên, trong thiên địa phù văn như thủy triều, ánh lửa lưu chuyển, chiếu xuyên bóng tối, loại uy năng chúa tế như vô thượng kia, thậm chí khiến Đoạn Đạo Phong Tai nơi xa thổi quét tới cũng gặp phải chấn động.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Cùng lúc đó, Lâm Tầm triệu ra một cái đạo đỉnh kia treo cao ở đỉnh đầu, trên bóng người cao øầy lộ ra niết bàn thần diễm đủ có thể hủy diệt cửu thiên thập địa, uy năng cỡ đó cũng khủng bố vô cùng.

Hai vị vô thượng truyền kỳ ngày xưa cùng nhau liên thủ, làm trên khuôn mặt Kim Thiền cũng hiện ra một phần vẻ mặt ngưng trọng.

Trong lòng hắn biết rõ, hai vị “người quen cũ” này rõ ràng là muốn triệt để làm kết thúc với mình!

Chẳng qua, Kim Thiền trái lại cũng không sợ cái 8Ì.

Hắn có thể một mình đối chiến với Trần Tịch, Lâm Tầm đến nay, tự có nội tình và khí phách không sợ tất cải

“Lân!”

Kim Thiền khẽ nói một tiếng.

Ngay sau đó, vô tận hào quang vàng óng lấp lánh âm ầm xuất hiện, trên trời dưới đất, đều bị nhuộm lên một tầng hào quang ánh vàng rực rỡ.

Hào quang vàng óng tựa như thiêu đốt.

Mà Kim Thiền tựa như một vầng mặt trời, chiếu rọi thập phương!

Nơi cực xa, phía trên di hài như nấm mồ kia, bóng người nằm ở nơi đó ngủ ngáy khò khò kia của Trảm Tiên Khách lại vào lúc này lặng yên ngồi dậy.

Không phải bị trận đại chiến này kinh động.

Cũng chưa từng nhìn về phía trận đại chiến này một cái.

Ánh mắt hắn nhìn về phía chỗ cực xa xôi.

Không có ai biết đến là, ở vừa rồi một cánh cửa lao ngục thần bí kia xuất hiện, hắn từng nghe được một tiếng kiếm ngân vang. Mà bây giờ, hắn cảm ứng được chủ nhân một tiếng kiếm ngân vang kia đang tới gần Hỗn Độn Hoang Dã này!

“Rốt cuộc... Đã trở lại rồi sao...”

Trảm Tiên Khách ngồi ở nơi đó, đưa lưng Về một trận đại chiến kia nơi xa, ở chỗ sâu trong một đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ kia hiện ra một mảng thần thái chưa bao giờ có.

Hỗn Độn Chi Khư khắp nơi là hư vô như vô ngân, chỉ ngẫu nhiên có thể thấy được một rồi lại một hỗn độn kỷ nguyên.

Mà lúc này, một mảng hoang dã bao phủ trong bóng đêm xuất hiện ở trong tầm nhìn của Tô Dịch.

Mảng hoang dã đó thật sự quá mức bắt mắt, tựa như một lánh âm ầm xuất hiện, trên trời dưới đất, đều bị nhuộm lên một tầng hào quang ánh vàng rực rỡ.

Hào quang vàng óng tựa như thiêu đốt.

Mà Kim Thiền tựa như một vầng mặt trời, chiếu rọi thập phương!

Nơi cực xa, phía trên di hài như nấm mồ kia, bóng người nằm ở nơi đó ngủ ngáy khò khò kia của Trảm Tiên Khách lại vào lúc này lặng yên ngồi dậy.

Không phải bị trận đại chiến này kinh động.

Cũng chưa từng nhìn về phía trận đại chiến này một cái.

Ánh mắt hắn nhìn về phía chỗ cực xa xôi.

Không có ai biết đến là, ở vừa rồi một cánh cửa lao ngục thần bí kia xuất hiện, hắn từng nghe được một tiếng kiếm ngân vang. Mà bây giờ, hắn cảm ứng được chủ nhân một tiếng kiếm ngân vang kia đang tới gần Hỗn Độn Hoang Dã này!

“Rốt cuộc... Đã trở lại rồi sao...”

Trảm Tiên Khách ngồi ở nơi đó, đưa lưng Về một trận đại chiến kia nơi xa, ở chỗ sâu trong một đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ kia hiện ra một mảng thần thái chưa bao giờ có.

Hỗn Độn Chi Khư khắp nơi là hư vô như vô ngân, chỉ ngẫu nhiên có thể thấy được một rồi lại một hỗn độn kỷ nguyên.

Mà lúc này, một mảng hoang dã bao phủ trong bóng đêm xuất hiện ở trong tầm nhìn của Tô Dịch.

Mảng hoang dã đó thật sự quá mức bắt mắt, tựa như một lục địa vô biên vô hạn vắt ngang ở trong hư vô.

Hỗn độn kỷ nguyên kia phân bố ở trong Hỗn Độn Chi Khư đã đủ lớn, nhưng ở trước mặt một mảng hoang dã kia, lại giống như tinh tú treo ở tinh không.

Một mảng hoang dã đó quả thực tựa như một mảng tỉnh không mênh mông.

Khi Tô Dịch xa xa nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy có một ánh lửa lấp lánh tựa như sao băng, rơi vào trong một mảng hoang dã kia, sau đó bị bóng tối nuốt chứng, biến mất không thấy.

Nhưng trong lòng Tô Dịch lại không cách nào bình tĩnh.

Một đoạn thời gian trước, hắn từng từ trong dị động Cửu Ngục Kiếm sinh ra nhìn thấy hình ảnh tương tự! Không thể nghi ngờ, đó chính là Hỗn Độn Hoang Dãi

Khiến Tô Dịch giật mình là, một ánh lửa kia rơi vào trong Hỗn Độn Hoang Dã, rõ ràng là một hỗn độn!

Tựa như hài cốt tinh tú sau khi thiêu đốt hết toàn bộ sinh cơ rơi xuống, ở sau khi đến Hỗn Độn Hoang Dã, đã bị nuốt chứng.

Trong đầu Tô Dịch nhớ tới Vô Danh Tăng từng nói câu nói kia:

“Bãi tha ma hỗn độn kỷ nguyên, nơi chôn vùi con đường sinh mệnh, cấm đoạn tất cả con đường lao ngục!”

Cái này có phải ý nghĩa, hỗn độn kỷ nguyên phân bố ở Hỗn Độn Chi Khư, không phải là vĩnh häng tồn tại, mà là sẽ giống tuổi thọ con người, sớm hay muộn sẽ đi hướng suy sụp tử vong? Mà một mảng hoang dã kia, chính là nơi trở về cuối cùng của các hỗn độn kỷ nguyên kia sau khi suy sụp?

Nhưng vì sao hỗn độn kỷ nguyên suy sụp?
Bình Luận (0)
Comment