Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 8120 - Chương 8072: Thủ Kiếm Giả, Thiên Mệnh Nhâần (2)

Chương 8072: Thủ kiếm giả, thiên mệnh nhâần (2) Chương 8072: Thủ kiếm giả, thiên mệnh nhâần (2) Chương 8072: Thủ kiếm giả, thiên mệnh nhâần (2)

Tô Dịch nâng lòng bàn tay, hai quầng sáng hiện ra, “Đây là toàn bộ cảm ngộ cùng tâm đắc trước và sau khi ta đặt chân con đường sinh mệnh, tuy khác với con đường hai vị đạo hữu cầu, nhưng có thể lấy để tham khảo, tiếp thu sở trường các nhà, còn mong hai vị nhận lấy.”

Trần Tịch và Lâm Tầm đầu không khỏi động dung.

“Được, vậy ta liên không khách khí nữa.”

Trần Tịch cười tiếp nhận một quầng sáng trong đó.

“Thiếu người nhân tình, ta có lẽ sẽ do dự, nhưng thiếu nhân tình của đạo huynh, ta cầu còn không được.” Lâm Tầm cũng cười nhận quầng sáng kia.

Đôi bên đều sớm từ rất lâu trước kia đã kết bạn, tự nhiên không cần khách khí cái gì.

Tô Dịch cười nói: “Đợi sau khi hai vị tìm hiểu, chúng ta luận đạo, trao đổi một phen, ta đặt chân con đường sinh mệnh thời gian ngắn ngủi, có không ít nơi đều cần hướng hai vị lãnh giáo.”

Trần Tịch và Lâm Tầm tự nhiên sảng khoái đáp ứng.

Trước mắt hai người bọn họ bị thương tuy thê thảm nặng nề, nhưng không đủ để trí mạng, vừa vặn có thể ở cùng lúc chữa thương tìm hiều tâm đắc tu luyện Tô Dịch tặng cho.

Ngay lúc này, hai người khoanh chân ngồi, trực tiếp tu hành. Loại hành động này nhìn như tùy ý, lại khiến Tô Dịch mỉm cười, đây là tín nhiệm giữa bằng hữu đại đạo.

Tô Dịch lấy ra bầu rượu, ánh mắt nhìn bốn phía.

Kim Thiền đã chết.

Nhưng những lời kia Kim Thiền trước khi chết nói, lại vẫn quanh quần ở bên tai.

Đúng vậy, Kim Thiền vì sao biết mình không thuộc về Niết Bàn Hỗn Độn?

Lại vì sao tin tưởng, mình có thể mở ra Thiên Ngục Chi Môn?

“Nếu có thể tìm được Trảm Tiên Khách, có lẽ có thể từ trong miệng hắn biết được đáp án.”

Tô Dịch nghĩ đến đây, lại lắc lắc đầu. Lấy thái độ Trảm Tiên Khách trước đó hiển lộ ra, sợ là vô luận mình hỏi cái gì, cũng sẽ không tỉiết lộ bất cứ chuyện øì.

Ừm?

Tô Dịch đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu nhất của Hỗn Độn Hoang Dã kia.

Trên một tòa hỗn độn di hài.

Trảm Tiên Khách gối đầu trên hai cánh tay, nằm ở trên đó.

Một người lùn to bằng hạt gạo đứng ở bên tai hắn.

“Đại nhân, tiểu lão rất khó hiểu, ngài trấn thủ ở đây bốn mươi chín kỷ nguyên lịch, hôm nay đã chờ được “Thiên Mệnh Nhân, lại vì sao không mang chuyện năm đó nói cho hắn?” Người lùn râu tóc như tuyết, tiên phong đạo cốt, nhưng khi nói chuyện lại rất khách khí, cung kính.

“Chuyện ngày xưa, chờ sau khi hắn rời khỏi tòa lao ngục này, tự nhiên liên rõ, nào cần ta đến nói cái gì.”

Trảm Tiên Khách giật giật mí mắt, tựa như sắp ngủ, thanh âm cũng rất hàm hồ.

“Nhưng hắn khẳng định sẽ không biết, trong bốn mươi chín kỷ nguyên lịch này, đại nhân ngài vì thế trả giá cùng hy sinh bao nhiêu.”

Ông lão người lùn nhịn không được nói:

“Nói không chừng trong lòng hắn còn đang cảnh giác cùng đề phòng đại nhân, coi đại nhân là uy hiếp tiêm tàng!”

Trong lời nói mang theo không cam lòng, không thể lý giải Trảm Tiên Khách vì sao cứ phải mở lòng nói chuyện với Thiên Mệnh Nhân kia. “Nói những thứ này làm gì? Làm quá lên!”

Trong miệng Trảm Tiên Khách lầu bầu, “Lão tử chỉ là đang làm chuyện nên làm, trả giá cũng là tự tìm, nào cần đi bán thảm kể khổ với tiểu tử kia? Lão tử lại không cần hắn cảm kích, cũng không để ý hắn là niệm tình ta hay không!”

Nói xong, hắn nhịn không được muốn uống rượu, sau đó mới nhớ tới, lúc trước đã mang nửa bầu rượu cuối cùng còn lại tặng cho Tô Dịch.

Ông lão người lùn thở dài:

“Lòng dạ của đại nhân, tiểu lão tự hận kém xal”

“Bớt nói nhảm, lòng dạ lão tử rất nhỏ, trước kia vô luận ai sau lưng mắng ta một câu, ta đến nay còn nhớ rõ.”

Ánh mắt Trảm Tiên Khách nhìn bầu trời, lười biếng nói:

“Lão thần tiên, ngươi không cần lại tỏ sự bất bình cho ta nữa, ta cũng nói rõ cho ngươi, đừng ý đồ xúi giục ta đi đoạt lại Cửu Ngục Kiếm.”

Ông lão người lùn đột nhiên biến sắc, vội vàng cúi đầu nói:

“Đại nhân quá lo rồi, tiểu lão quả quyết không dám!”

Trảm Tiên Khách không để ý tới thái độ của ông lão người lùn, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ngươi nếu chưa từ bỏ ý định, hoàn toàn có thể thử xem! Năm đó ta có thể mang ngươi vị Hỗn Độn Thiên Đế “Thanh Minh đạo vực này trấn -

áp, hôm nay cho dù ta lưu lạc đến tình trạng hôm nay, nhưng muốn lấy tính mạng ngươi, cũng dễ như trở bàn tay.”

Toàn thân ông lão người lùn run rẩy, ngay cả nói cũng không dám.

Trảm Tiên Khách cười nhạo một tiếng, “Ngươi có cái gì không dám? Theo ta thấy, trong lòng ngươi chỉ sợ ước gì các lão tạp mao kia ngoài Thiên Ngục Chi Môn giết vào nhỉ?” Toàn thân ông lão người lùn run rẩy càng thêm lợi hại.

“Còn giả bộ?”

Trảm Tiên Khách đột nhiên nâng tay, mang ông lão người lùn to bằng hạt gáo nhéo vào đầu ngón tay, đặt ở trước mắt.

Vẻ mặt ông lão người lùn cũng bị Trảm Tiên Khách thấy rõ ràng trong mắt.

“Trảm Tiên Khách, ngươi làm nhục bổn tọa đã bao nhiêu năm, còn chưa đủ sao! Có gan ngươi bây giờ giết lão tử! Nhưng ngươi cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngời”

Giờ khắc này, ông lão người lùn đột nhiên rống to khàn cả giọng, khuôn mặt hiền hòa ôn nhuân kia lại vặn vẹo dữ tợn, tràn ngập khí tức oán hận cùng thô bạo.

Trảm Tiên Khách cười tủm tỉm nói: “Vậy mới đúng chứ, đường đường người đứng đầu đệ nhất tiên tông của Thanh Minh đạo -

vực, giả bộ đáng thương tính cái gì, sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm!”
Bình Luận (0)
Comment