Chương 8081: Đạo không bờ bến (Đại kết cục) (7)
Chương 8081: Đạo không bờ bến (Đại kết cục) (7) Chương 8081: Đạo không bờ bến (Đại kết cục) (7)
Ông lão người lùn mất hồn mất vía kia, giờ phút này lại đột nhiên cười to: “Cuồng vọng không tự lượng, buồn cười cỡ nào! Quả nhiên là tên nhà quê trong phàm trần, thế mà lại nói ra lời hoang đường không chịu nổi bực này!”
Tô Dịch liếc ông lão người lùn một cái, nói: “Ta trái lại rất tò mò, ngươi nếu trở thành một kẻ trong phàm trần, nên cảm tưởng thế nào.”
Ông lão người lùn đột nhiên biến sắc, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Trảm Tiên Khách cũng không khỏi nở nụ cười, “Nếu như thế, trái lại cũng thú vị, liền để ta tới giúp hắn rơi vào phàm trần đi.”
Hắn miết đầu ngón tay một cái. Một thân đạo hạnh của ông lão người lùn bắt đầu không ngừng giảm cảnh giới.
Thẳng đến cuối cùng, một chút xíu tu vi cũng không còn, không có đạo hạnh, ngay cả sinh cơ cũng đang nhanh chóng trôi đi.
Mắt thấy lão sắp bởi vậy mất mạng, Tô Dịch bấm tay bắn ra, một đạo lực lượng niết bàn ùa vào trong cơ thể ông lão người lùn, không những cứu lão trở về, còn khiến lão lập tức trẻ lại vô số tuổi, cuối cùng hóa thành một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hắn ngơ ngác nhìn bản thân, đột nhiên điên cuồng rít lên: “Giết ta, mau giết ta ——!”
Ngày xưa, hắn chính là một vị Hỗn Độn Thiên Đế, cai quản một mảng chư thiên hỗn độn!
Sao có thể ngờ được, sẽ lập tức rơi vào phàm trần, trở thành một đứa trẻ không có tu vi?
Điều khiến hắn sụp đổ nhất là, ký ức có liên quan với tu luyện hoàn toàn bị lau đi.
Cái này hoàn toàn so với giết hắn còn thống khổ hơn, dẫn tới ngồi bệt ở nơi đó, gào khóc, hoàn toàn bị phá vỡ lớp phòng ngự.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Nhưng đối với Tô Dịch mà nói, thế này còn xa xa không đủ.
Hắn bấm ngón tay, lộ ra một cửa vào luân hồi, nháy mắt mang ông lão kia đánh vào trong đó, để gã giữ lại ký ức lúc còn sống, chuyển thế đến nơi phàm tục của Hồng Mông thiên vực, trở thành một người thường quê mùa gã phỉ nhổ.
Niết Bàn Hỗn Độn có ý chí thiên đạo của Tô Dịch, trái lại có thể phát hiện được bất cứ lúc nào, cả một đời ông lão này trà trộn trong phàm tục.
Tô Dịch nói:
“Hắn nếu không bỏ cuộc, có lẽ còn có thể một lần nữa bước lên con đường, đây là thiên mệnh sở quy.” Trảm Tiên Khách lắc đầu: “Một kẻ cao cao tại thượng lập tức ngã xuống phàm trần, nhất định không chịu nổi loại chênh lệch này, ta dám cược, hắn tất sẽ tự mình kết thúc.”
Tô Dịch thuận miệng nói: “Kẻ tự bỏ cuộc, trời cũng bỏ hắn.”
Trảm Tiên Khách nói: “Ngươi ở đây, cũng có thể diễn biến luân hồi?”
Tô Dịch nói: “Có Cửu Ngục Kiếm tồn tại, thì có thể.”
Trảm Tiên Khách lại hỏi: “Ngươi trước đó, vì sao chậm chạp không dùng Cửu Ngục Kiếm? Ngươi nên rõ, nếu vận dụng kiếm này, căn bản không cần ác chiến với những kẻ địch kia, có thể thoải mái tiêu diệt bọn hắn.”
Tô Dịch cười nói một câu cuộc đời này đã lặp lại rất nhiều lần: “Ta đấu với ta, chỉ vì trảm một cái nghiệp chướng cuối cùng trong lòng.”
Trảm Tiên Khách giật mình nói: “Quả nhiên như thế!”
Cửu Ngục Kiếm, xuyên qua Tô Dịch kiếp trước kiếp này, cũng cùng một nhịp thở với bí mật thân thế của hắn, có thể nói, không có cây đạo kiếm thân bí này, thì tuyệt đối không có cơ hội năm đó kiếm khách ở Vân Mộng thôn bước lên đường tu hành.
Không có kiếm này, đủ loại lực lượng đạo nghiệp kiếp trước cũng không có khả năng lần lượt bảo tồn hoàn chỉnh.
Ngoài ra, nhìn lại con đường tu hành suốt đời, Cửu Ngục Kiếm thường thường ở một ít thời khắc hung hiểm vô cùng phát huy tác dụng mấu chốt.
Bản thân cái này, đối với Tô Dịch mà nói chính là một loại hộ đạo chỉ khí thiên nhiên, cũng là một loại chỗ dựa vô hình.
Thẳng đến hôm nay, khi biết được liên hệ của Cửu Ngục Kiếm cùng Thiên Mệnh Nhân, Tô Dịch rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, nghiệp chướng lớn nhất trong một thân đạo hạnh của mình, thực ra là ở trên dựa dẫm đối với Cửu Ngục Kiếm.
Nếu muốn thật sự thiên mệnh do mình, nhất định phải trảm đi nghiệp chướng này.
Cho nên, lúc trước chém giết cùng ba đại địch kia, Tô Dịch vẫn chưa từng vận dụng Cửu Ngục Kiấm.
Ngược lại là mượn một trận chiến này làm đao, chém đi nghiệp chướng trong lòng!
Thẳng đến một khắc đó hắn rốt cuộc chém đi nghiệp chướng, hoàn toàn cảm ngộ được “ta tức thiên mệnh”, mới chính thức thực hiện “bản ngã” đại tự tại. Cũng là khi đó, hắn đã đạt được Cửu Ngục Kiếm chủ động tán thành.
Cũng rốt cuộc có được một cơ hội tìm hiểu bí mật bên trong Cửu Ngục Kiếm!
Quả thật, Cửu Ngục Kiếm vẫn như cũ là ngoại vật, hắn vẫn như cũ là Thiên Mệnh Nhân được Cửu Ngục Kiếm tán thành, nhưng tâm cảnh đã hoàn toàn khác.
Trước kia, là Cửu Ngục Kiếm làm chỗ dựa.
Hôm nay, là Cửu Ngục Kiếm cho ta sử dụng!
Tất cả ngoại vật, cũng nên cho ta sử dụng, mà không phải chỗ dựa của ta!
Đây, mới là đại tự tại thật sự.
Trảm Tiên Khách hiển nhiên cũng biết tất cả cái này, cảm thán nói:
“Không thể không nói, thẳng đến giờ phút này, ta một loại chỗ dựa vô hình.
Thẳng đến hôm nay, khi biết được liên hệ của Cửu Ngục Kiếm cùng Thiên Mệnh Nhân, Tô Dịch rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ, nghiệp chướng lớn nhất trong một thân đạo hạnh của mình, thực ra là ở trên dựa dẫm đối với Cửu Ngục Kiếm.
Nếu muốn thật sự thiên mệnh do mình, nhất định phải trảm đi nghiệp chướng này.
Cho nên, lúc trước chém giết cùng ba đại địch kia, Tô Dịch vẫn chưa từng vận dụng Cửu Ngục Kiấm.
Ngược lại là mượn một trận chiến này làm đao, chém đi nghiệp chướng trong lòng!
Thẳng đến một khắc đó hắn rốt cuộc chém đi nghiệp chướng, hoàn toàn cảm ngộ được “ta tức thiên mệnh”, mới chính thức thực hiện “bản ngã” đại tự tại. Cũng là khi đó, hắn đã đạt được Cửu Ngục Kiếm chủ động tán thành.
Cũng rốt cuộc có được một cơ hội tìm hiểu bí mật bên trong Cửu Ngục Kiếm!
Quả thật, Cửu Ngục Kiếm vẫn như cũ là ngoại vật, hắn vẫn như cũ là Thiên Mệnh Nhân được Cửu Ngục Kiếm tán thành, nhưng tâm cảnh đã hoàn toàn khác.
Trước kia, là Cửu Ngục Kiếm làm chỗ dựa.
Hôm nay, là Cửu Ngục Kiếm cho ta sử dụng!
Tất cả ngoại vật, cũng nên cho ta sử dụng, mà không phải chỗ dựa của ta!
Đây, mới là đại tự tại thật sự.
Trảm Tiên Khách hiển nhiên cũng biết tất cả cái này, cảm thán nói:
“Không thể không nói, thẳng đến giờ phút này, ta mới rốt cuộc tin tưởng, Cửu Ngục Kiếm năm đó lựa chọn, là đúng.”
Tô Dịch nói: “Như vậy bây giờ, có thể tán gẫu một chút hay không?”
Trảm Tiên Khách hơi trầm mặc, nói: “Ta là Thủ Kiếm Giả, đời đời kiếp kiếp trông coi Cửu Ngục Kiếm, như người hầu của kiếm này, ở trước khi Cửu Ngục Kiếm chọn ngươi làm Thiên Mệnh Nhân, kiếm này vẫn luôn do ta đến bảo quản.”
Hắn giương mắt nhìn Tô Dịch, “Nói thật, lúc trước Cửu Ngục Kiếm chọn ngươi làm Thiên Mệnh Nhân, ta cũng hoài nghi Cửu Ngục Kiếm có phải mắt mù hay không!”