Chương 911: Con ngươi quỷ dị (2)
Chương 911: Con ngươi quỷ dị (2)
Ào -
Khi suy nghĩ, Tô Dịch chú ý tới, Khuynh Oản bị lôi mang kiếp quang cuồn cuộn bao phủ, bóng người nàng đang sinh ra một hồi lột xác như nghiêng trời lệch đất.
Giống như con đường phá kén trước khi thành bướm, lại giống như phượng hoàng khi tắm trong ngọn lửa niết bàn.
Khi kiếp quang đầy trời hoàn toàn không thấy nữa, chỉ thấy trên không, một bóng người yểu điệu lẳng lặng đứng, cả người bị các luồng linh quang tựa như ảo mộng quanh quẩn.
Một chiếc váy màu đỏ tươi kia của nàng, sớm đã bị hủy diệt ở lúc độ kiếp.
Nàng giờ phút này, hai mắt khép kín, một đôi cánh tay ngọc trong suốt trắng muốt đan nhau ở trước ngực, bàn tay ngọc búp măng đặt ở trên vai, cả người không một mảnh vải...
Từ góc độ này của Tô Dịch nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ như tiên tử, mái tóc đen như thác nước thả xuống chỗ vòng eo một tay có thể ôm trọn, một đôi chân ngọc đường nét thẳng tắp thon dài, tỏa ra hào quang trơn bóng giống như răng.
Bởi vì đưa lưng về phía Tô Dịch, khiến hắn cũng không cách nào nhìn hấy trước mặt thiếu nữ.
Nhưng chỉ là một bóng lưng kia, đã khiến trên mặt Tô Dịch cũng không khỏi hiện lên một mảng kinh diễm.
Thiếu nữ như mộng như ảo, như tiên như yêu!
Tuy, bóng người thiếu nữ bị linh quang quanh quẩn, bóng người cũng trở nên xinh đẹp, nhưng sao có thể ngăn trở thần niệm Tô Dịch cảm giác?
"Không ngờ, nha đầu này tiền vốn rất đủ nha..."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hắn không nhìn thêm nữa, nhưng cảnh trí nhìn thấy, khiến hắn kẻ nhìn quen sắc đẹp thế gian bực này, không thừa nhận cũng không được, Khuynh Oản dáng người này... Tuyệt.
Lúc này, lông mi dài nhỏ như cây quạt nhỏ của Khuynh Oản khẽ run lên, mở ra đôi mắt thâm thúy thanh tú, ánh mắt đầu tiên là ngơ ngẩn tỏa ra xung quanh, sau đó "A" một tiếng kêu ra.
Nàng lúc này mới chợt ý thức được, mình là không một mảnh vải, trơn bóng, ngay lập tức muốn lắc mình tránh né.
Đúng lúc này, Tô Dịch bỗng dưng xuất hiện, khoác thêm một tầng quần áo cho thiếu nữ, nói: "Về sau lại độ kiếp, nhớ chuẩn bị một ít bảo y."
Khuôn mặt nhỏ thanh lệ như vẽ của Khuynh Oản đỏ lên, hai tay gắt gao mang quần áo che thân thể, rụt rè nói: "Oản Nhi ghi tạc trong lòng."
Tô Dịch chú ý tới, thiếu nữ cúi đầu, vành tai trong suốt cùng cái cổ ngỗng trắng trẻo mịn màng cũng nhuộm lên một tầng màu hồng, rõ ràng là cực kỳ thẹn thùng.
Hắn không khỏi cười lên.
Lúc trước độ kiếp, khí thế Khuynh Oản sắc bén cùng cường thịnh cỡ nào, giống như một vị nữ hoàng ngạo thế, có phong thái như quan sát chúng sinh.
Nhưng bây giờ, tựa như một con đà điểu nhỏ, hận không thể chôn đầu ở trước ngực.
"Tiên sư... Vừa rồi... Vừa rồi không có ai nhìn thấy chứ?"
Thanh âm mềm mại trong veo của Khuynh Oản nhỏ như muỗi kêu.
"Trừ ta, hẳn là không có ai khác nữa thấy được."
Tô Dịch nói.
"A... A? Tiên... Tiên sư... thấy hết rồi?"
Bóng người yểu điệu thon dài cảu Khuynh Oản cũng run lên nhè nhẹ, cúi đầu, một đôi chân ngọc quặp lại, giống như hận không thể tìm cái kẽ đất chui vào.
"Đương nhiên."
Tô Dịch trả lời bình thản, đương nhiên,"Ta nếu không phải sớm đoán trước được một màn này, làm sao mang người khác đuổi đi trước? Còn chuẩn bị sẵn quần áo cho ngươi?"
Khuynh Oản: "..."
Thiếu nữ xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ kiều diễm ướt át, nàng lúc này mới biết, Tô Dịch sớm đoán được nàng lúc độ kiếp thành công, rất có thể sẽ là bộ dáng không một mảnh vải...
Tô Dịch thật sự không thể mang Khuynh Oản thẹn thùng như nai con trước mắt, cùng nàng vừa rồi lúc độ kiếp liên tưởng với nhau, tương phản quá lớn.
Chẳng qua, tương phản như vậy trái lại cũng không tệ, ai có thể biết, thiếu nữ thẹn thùng khiếp đảm, một khi ra tay, có được phong thái ngạo thế cỡ đó?
"Mau mặc quần áo, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Tô Dịch nói xong, đã cất bước trên không, quay về trên đỉnh núi.
Không bao lâu, Khuynh Oản mặc một bộ trường bào tay áo rộng màu xanh, đã rụt rè đi tới trước mặt Tô Dịch.
Đây là quần áo của Tô Dịch, mặc ở trên người Khuynh Oản, tỏ ra hơi dài rộng lùng thùng, nhưng lại khiến thiếu nữ có thêm ba phần xinh đẹp cùng đáng yêu.
"Đa tạ tiên sư hộ pháp cho Oản Nhi, khiến Oản Nhi trải qua đại kiếp này, cuối cùng chứng đại đạo!"
Khuynh Oản uyển chuyển vái một cái, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy cảm kích.
"Ta cũng không giúp được bao nhiêu."
Tô Dịch xua tay,"Đứng lên đi, ta hỏi ngươi, bây giờ có từng nhớ lại một số việc hay không?"
Khuynh Oản cố gắng suy tư, hồi lâu sau mới nói: "Ở trong thần hồn của ta có thêm một ít hình ảnh mơ hồ không chịu nổi, mà khi cẩn thận cảm ứng, lại không cách nào thật sự cảm giác được..."
Tô Dịch nghĩ chút, nói: "Đó là một dấu hiệu tốt, ít nhất chứng minh, theo tu vi ngươi tiến bộ, ký ức liên quan trước kia, đã có dấu hiệu khôi phục."
Khuynh Oản thấp giọng nói: "Tiên sư, Oản Nhi đối với ký ức trước kia không có chút hứng thú nào, chỉ cần có thể bầu bạn ở bên cạnh tiên sư... Oản Nhi đã rất biết đủ rồi."
Nếu như vậy, Khuynh Oản từng nói không chỉ một lần.
Nhưng lúc này lại nghe được, trong lòng Tô Dịch vẫn cảm xúc không thôi, không khỏi cười cười.
Sau đó, hắn lúc này mới hỏi: "Vậy ngươi có biết, ở trong cơ thể ngươi, có một lực lượng khắc dấu hay không?"
Nói xong, hắn lấy ra khối hồn ngọc thần bí kia, nói: "Những luồng lực lượng khắc dấu kia, hẳn là tới từ khối hồn ngọc này. Trước đó ở lúc ngươi độ kiếp..."
Tô Dịch mang phát hiện cùng suy đoán của mình lần lượt nói cho Khuynh Oản, ý đồ thông qua phương thức này, để đánh thức một ít ký ức của Khuynh Oản.