Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, giống như sấm sét cửu thiên vang vọng nhân gian.
Mắt thường có thể thấy được, Phù Đồ Sinh Tử Ấn trực tiếp giống như bẻ gãy nghiền nát, hung hăng phá vỡ hoa sen màu tím Cửu Long Thần Hỏa Đăng kết ra, nhấc lên hào quang đầy trời.
Ngay sau đó, tiếng nổ dày đặc như nhịp trống nửa vỡ nát theo đó vang lên.
Đó là tiếng ba mươi ba tầng màn kiếm Xích Tiêu kiếm ngưng kết bị hung hăng đục thủng, màn kiếm kia cường đại đến mức đủ có thể ngăn cản một đòn toàn lực của nhân vật Huyền U cảnh, giờ phút này lại không khác gì lưu ly dễ vỡ!
Sau đó, một tiếng gào thét bén nhọn vang vọng, còn kèm theo tiếng xương khớp tan vỡ.
Chỉ thấy một tấm Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên Thuẫn kia bị hung hăng đánh bay đi, tay trái Hỏa Nghiêu bị mạnh mẽ chấn vỡ, máu tươi bắn tung tóe.
Sau đó, Phù Đồ Sinh Tử Ấn hung hăng đánh ở trên người Hỏa Nghiêu.
Ầm! ! !
Bóng người Hỏa Nghiêu trực tiếp bắn ngược đi.
Từng tầng kết giới pháp tắc bao trùm ở quanh thân hắn ầm ầm nổ tung, nơi lồng ngực Ngân Diễm Đấu Thiên Giáp bao trùm chợt lõm xuống, một chuỗi tiếng xương khớp nổ tung theo đó vang lên.
Lại nhìn bản thân Hỏa Nghiêu, thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch, da thịt toàn thân nứt nẻ từng tấc, bị máu thấm ướt sũng.
Cuối cùng ‘bịch’ một tiếng, Hỏa Nghiêu hung hăng nện ở trên mặt đất đã sớm nứt nẻ, bắn tung lên khói bụi đầy trời.
Một đòn!
Nháy mắt phá vỡ nhiều tầng phòng ngự của tiên thiên thần vật cùng bí thuật đỉnh cấp, làm Hỏa Nghiêu bị thương nặng!
Một màn bẻ gãy nghiền nát kia, đủ để kinh thế hãi tục.
Chẳng qua, cũng ngay tại giờ khắc này, Phù Đồ Sinh Tử Ấn trước đó uy thế khủng bố vô cùng đột nhiên kịch liệt run lên, hào quang rút đi, thần quang ảm đạm, như mất đi toàn bộ lực lượng, từ trong hư không rơi xuống trên mặt đất.
Thấy tất cả cái này, vẻ mặt Tô Dịch không một gợn sóng.
Đệ nhất Thiên tế tự cho dù thiêu đốt lực lượng ý chí, chung quy cũng chưa thể giết chết Hỏa Nghiêu.
“Cũng đúng, đây chung quy là một đạo lực lượng ý chí hắn để lại lúc Huyền Chiếu cảnh sơ kỳ mà thôi.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Khói bụi lan tỏa, thiên địa núi sông đều điêu linh.
Trên mặt đất nứt nẻ, đột nhiên vang lên tiếng cười to như bệnh tâm thần của Hỏa Nghiêu.
“Sư tôn, đòn sát thủ này của ngươi rất lợi hại, đáng tiếc nha, lão già kia chung quy chưa thể giết chết đệ tử!”
Bóng người Hỏa Nghiêu từ trong vết nứt trên mặt đất lao ra.
Hắn quần áo tổn hại, tóc tai bù xù, da thịt nứt nẻ nhuốm máu, chỗ ngực cũng có một vết nứt lõm xuống nhìn ghê người, cả người như tuyệt thế lệ quỷ từ trong địa ngục bò ra.
Cho dù bị thương nặng, khí tức vẫn thô bạo hung ác điên cuồng như cũ!
Đôi mắt sung huyết của hắn xa xa nhìn chằm chằm Tô Dịch, trên mặt tràn đầy nụ cười, viết đắc ý, cũng viết hận ý, giọng khàn khàn lạnh như băng nói: “Bây giờ, ngài còn có bao nhiêu thủ đoạn, cứ việc dùng ra là được!”
Thanh âm còn quanh quẩn trong trời đất, miệng vết thương rậm rạp ở quanh thân hắn, đột nhiên nổi lên hào quang chín màu lấp lánh.
Sau đó, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.
Toàn thân thương thế kia của Hỏa Nghiêu vậy mà lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang chữa trị!
Cửu Thanh Tạo Hóa Đan!
Tô Dịch nhíu mày.
Kiếp trước, hắn vận dụng hơn một ngàn loại thần dược, hao hết trăm năm công sức, mới luyện chế ra một lò đan dược có mỹ dự “Đại Hoang thần phẩm đệ nhất lưu”.
Đan này, là Cửu Thanh Tạo Hóa Đan, chỉ có chín viên, có diệu dụng hồi sinh người chết xương trắng mọc thịt, dù là nhân vật hoàng cảnh, gặp thương thế nghiêm trọng nữa, chỉ cần nuốt dùng một viên, thì có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại!
Không thể nghi ngờ, Hỏa Nghiêu sau khi bị thương nặng, ngay lập tức nuốt ăn đan này!
“Thôi được, ta liền cho ngươi tên nghiệp chướng này cảm nhận một phen, cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự!”
Một tích tắc này, ở sâu trong đôi mắt lạnh nhạt kia của Tô Dịch nổi lên một mảng sát khí không hề che giấu.
Hắn phất tay áo bào.
Một cái hồ lô thanh ngọc cao ba tấc xoay vù vù hiện ra.
Nơi xa, tiếng cười của Hỏa Nghiêu im bặt, đôi mắt sung huyết chợt co rút lại đến mức tận cùng, trong ánh mắt cũng không thể ức chế hiện lên một mảng kiêng kị.
Tam Thốn Thiên Tâm! ! !
Làm chân truyền đệ tử xếp thứ ba của Thái Huyền động thiên, Hỏa Nghiêu sao có thể không nhận ra Tam Thốn Thiên Tâm thần vật này?
Đây là một thanh đạo kiếm như truyền kỳ, một thanh khoáng thế đạo binh khiến Đại Hoang chư thiên không biết bao nhiêu bậc đại năng nói tới liền biến sắc!
“Chúng ta đều cho rằng, kiếm này sớm bị Thanh Đường tiểu tiện nhân kia đoạt được, chưa từng nghĩ... Thì ra vẫn ở lại bên người sư tôn ngài...”
Vẻ mặt Hỏa Nghiêu lúc sáng lúc tối.
Thanh âm còn đang quanh quẩn, hắn đột nhiên ra tay.
Vù!
Xích Tiêu kiếm bay lên trời, mang theo mưa lửa thần ngút trời, hung hăng chém về phía Tô Dịch.
Cho dù thương thế trên người Hỏa Nghiêu còn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng một kiếm này uy thế mạnh mẽ, vẫn bá đạo vô cùng, có khí thế đâm xuyên càn khôn!
Tay phải Tô Dịch cầm hồ lô thanh ngọc ba tấc, vung nhẹ một cái.
Keng! !
Một tiếng kiếm ngân mênh mang mờ mịt vang lên ở trong mảng sơn hà đổ nát điêu linh này.
Rõ ràng chỉ là một tiếng kiếm ngân vang mà thôi, nhưng lại tràn ngập ra một luồng uy thế như chí cao vô thượng, áp bách núi sông đều run rẩy, vạn tượng lung lay sắp đổ.
Đạo tâm Hỏa Nghiêu chợt run lên, khí cơ quanh thân xuất hiện ngưng trệ, thần hồn gặp phải áp chế khủng bố không cách nào hình dung, làm cả người hắn cứng ngắc, như rơi vào hố băng.
Đồng thời, Xích Tiêu kiếm từ trong hư không chém về phía Tô Dịch chợt kịch liệt gào thét, thân kiếm trong suốt lấp lánh như hỏa ngọc tạm dừng trên hư không, run lên.
Khí tức sát phạt lưỡi kiếm tràn ngập cũng theo đó ầm ầm tán loạn.
Trong lòng Hỏa Nghiêu sinh ra dự cảm bất hảo.
Hắn đang muốn thúc giục Xích Tiêu kiếm giết địch.
Chỉ thấy năm ngón tay phải Tô Dịch biến ảo, kết ra một cái ấn ký kỳ dị cổ quái, nhẹ nhàng đặt ở trên hồ lô thanh ngọc ba tấc.
Cùng lúc đó, trên thân Xích Tiêu kiếm, đột nhiên hiện ra một hình sắc lệnh kỳ dị, ở trên không chợt lóe, liền rơi vào bàn tay Tô Dịch.
Đúng như chim én về tổ.
Phốc!
Hỏa Nghiêu há mồm ho ra máu, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Một tích tắc này, toàn bộ liên hệ của hắn cùng Xích Tiêu kiếm bị cứng rắn chặt đứt, dẫn tới thần hồn cũng gặp phải cắn trả nhất định.
Điều này làm hắn bất ngờ không kịp đề phòng!
Cần biết, năm trăm năm trước, Xích Tiêu kiếm sau khi rơi vào trong tay hắn, đã bị hắn coi là bản mạng đạo kiếm để rèn luyện, luôn nuôi dưỡng trong cơ thể, sớm tâm ý tương thông cùng hắn, sử dụng thoải mái như trở bàn tay.
Nhưng ai có ngờ, chỉ trong nháy mắt, Xích Tiêu kiếm không chỉ bị đoạt, càng ngay cả tất cả liên hệ giữa hắn cùng kiếm này, cũng bị hoàn toàn chặt đứt!
Điều này bảo Hỏa Nghiêu làm sao không chấn động?
“Sư tôn, ngài... Sao lại làm được?”
Hỏa Nghiêu vẻ mặt kinh nghi, thanh âm cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.
“Thứ ta cho, ngươi có thể lấy, thứ ta không cho, nhất định không thuộc về ngươi.”
Tô Dịch tùy tay thu hồi Xích Tiêu kiếm, cất bước đi về phía Hỏa Nghiêu.
Hắn lúc trước đã bị thương, áo xanh nhuốm máu, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt cùng thong dong.
Khi nhìn thấy hắn cất bước đi tới, trong lòng Hỏa Nghiêu không hiểu sao hơi căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư tôn, nói trời nói đất, chung quy ngươi cũng chỉ là tu vi Linh Luân cảnh mà thôi! !”
Ầm!
Bóng người hắn nở rộ lửa thần ngập trời, dựng ngón tay như kiếm, giơ cao chém về phía Tô Dịch.
Bàn tay Tô Dịch thao tác hồ lô thanh ngọc ba tấc, một luồng khí tức Cửu Ngục kiếm theo đó ùa vào trong bảo vật này.
Nhất thời, hồ lô thanh ngọc ba tấc một lần nữa vang lên một tiếng ngân, tựa như đại đạo thiên âm vang vọng lúc tuyên cổ xa xưa nhất.
Mà rơi vào trong tai Hỏa Nghiêu, trực tiếp giống như sấm sét cửu thiên hung hăng đánh ở trong thần hồn, đau đớn khó có thể nói thành lời từ trong thần hồn khuếch tán, hắn đau tới mức trước mắt nổ đom đóm, thân thể cũng chợt run lên, khuôn mặt theo đó vặn vẹo dữ tợn hẳn lên.
Ngay cả khí cơ toàn thân cũng gặp phải áp chế khủng bố.
Mà không đợi phản ứng, liền thấy trong bàn tay Tô Dịch, một mảng kiếm quang màu xanh như hư ảo từ trong hồ lô thanh ngọc hiện ra, nhẹ nhàng vung lên trong hư không.
Rắc!
Một đạo kiếm khí kia Hỏa Nghiêu chém tới nổ tung như tờ giấy.
Mà một kiếm này của Tô Dịch, liền giống như có được uy năng vô thượng không đâu không phá, dư thế không giảm, ở trên cao chém về phía Hỏa Nghiêu.
Đạo tâm của Hỏa Nghiêu vừa mới từ trong kinh sợ một luồng kiếm ngân vang này giãy dụa tỉnh táo, khi nhìn thấy một kiếm thẳng tới trước mặt này, theo bản năng tiến hành né tránh.
Phốc!
Một cánh tay máu chảy đầm đìa rơi xuống, dưới kiếm quang nhỏ bé dày đặc bùng nổ, cánh tay này còn chưa từ trên không rơi xuống, đã trong nháy mắt hóa thành một đám tro tàn bay đi.
Mà ở dưới một kiếm này của Tô Dịch, trong hư không lưu lại một vết nứt dài chừng nghìn trượng, thật lâu không tiêu tan.
Cách đó không xa, bóng người Hỏa Nghiêu chật vật hiện ra.
Lúc trước hắn tuy toàn lực né tránh, nhưng chung quy đã xem nhẹ sự khủng bố của uy năng một kiếm đó, cánh tay trái bị chém, miệng vết thương bả vai cũng bị kiếm ý dữ dội nghiền nát, máu thịt vỡ vụn hóa thành tro tàn bay lả tả.
Điều này làm Hỏa Nghiêu kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy người.
Hắn không chút do dự vận dụng các loại bí thuật, mới vừa vặn xua tan một luồng kiếm ý khủng bố kia đang muốn xâm nhập trong cơ thể.
Chỉ là, sắc mặt đã lại trở nên tái nhợt.
Cho dù lực lượng của Cửu Thanh Tạo Hóa Đan còn đang chữa trị thương thế trên người hắn, nhưng một kiếm này của Tô Dịch, thì lại lần nữa khiến hắn bị thương nặng!
“Đáng chết! Điều đó không có khả năng! Bằng lực lượng của ngươi hôm nay, sao có thể vận dung uy năng Tam Thốn Thiên Tâm chí bảo bực này! ?”
Hỏa Nghiêu kinh hãi giận dữ kêu to.
Ở trong tầm nhìn của hắn, trong bàn tay Tô Dịch nơi xa nắm một bóng kiếm màu xanh như hư ảo, dài ba thước, mờ mịt thần bí như một mảng hào quang.
Đó là kiếm quang của Tam Thốn Thiên Tâm!
Rất lâu trước kia, Hỏa Nghiêu đã từng kiến thức uy lực của kiếm này, nếu là toàn lực thúc giục, đủ có thể hóa thành kiếm uy ngút trời, xé rách thiên vũ, nghiền nát núi sông vạn tượng, khủng bố đến mức không thể tưởng tượng!
Cho dù Tô Dịch giờ phút này vận dụng chỉ là một luồng kiếm quang, nhưng uy năng cỡ đó, vẫn như cũ khiến trong lòng Hỏa Nghiêu phát lạnh.
Hắn không thể tưởng tượng, sư tôn mới Linh Luân cảnh, sao có thể thi triển ra uy năng của Tam Thốn Thiên Tâm.
Bởi vì hắn nhớ rõ, rất lâu trước kia sư tôn từng nói, dù là cường giả Huyền U cảnh, cũng rất khó thật sự vận dụng Tam Thốn Thiên Tâm!
“Trên đời này, còn nhiều chuyện ngươi tên nghiệp chướng này không biết.”
Tô Dịch giọng điệu lạnh nhạt.
Thanh âm còn đang quanh quẩn, hắn đã cầm kiếm đánh tới.
Vù!
Nhất Kiếm Du Thập Phương, Thượng Cùng Bích Lạc Hạ Hoàng Tuyền.
Một kiếm này đến từ ý nghĩa thâm ảo của Đại Khoái Tai Kiếm, do uy năng của Tam Thốn Thiên Tâm chém ra, chỉ thấy trong chớp mắt, thiên địa thập phương, đều là bóng kiếm như hư ảo mờ mịt, từng đợt tiếng kiếm ngân lúc trầm lúc bổng, thiên địa núi sông to lớn đều phải chịu áp bách khủng bố, kịch liệt lay động hẳn lên.
Đối mặt một kiếm này, Hỏa Nghiêu lúc trước còn hung dữ kiêu ngạo không ai bì nổi rốt cuộc hoảng hốt rồi, hắn căn bản bất chấp thương thế quanh thân, cưỡng ép thúc giục toàn bộ đạo hạnh.
Nhất thời, quanh thân hắn, thần diễm bốc hơi, chiếu sáng cửu tiêu!
“Đi!”
Hỏa Nghiêu rống to khàn cả giọng.
Uy năng của Cửu Long Thần Hỏa Đăng bị hắn thúc giục triệt để, chỉ thấy lửa thần màu tím ngập trời, hóa thành chín con chân long rất sống động, thân rồng khổng lồ như dãy núi quay quanh, đều cuốn theo lửa thần màu tím ngập trời, phóng ra uy năng hủy diệt không cách nào hình dung.
Nhưng theo bóng kiếm màu xanh như hư ảo kia càn quét khuếch tán, hư ảnh chín con chân long đều bị thoải mái nghiền nát, hóa thành ánh lửa đầy trời ầm ầm sụp đổ!
Chợt, Cửu Long Thần Hỏa Đăng kịch liệt lay động, chỗ bấc đèn hiện ra một hình sắc lệnh kỳ dị, giống như đúc hình sắc lệnh Xích Tiêu kiếm hiện ra trước đó.
Ngay sau đó, thần hồn Hỏa Nghiêu chợt đau đớn, hoàn toàn mất đi liên hệ với Cửu Long Thần Hỏa Đăng.
Mà tiên thiên thần vật này, thì như một ánh lửa, rơi vào trong bàn tay Tô Dịch.
Một màn tương tự này, kích thích Hỏa Nghiêu trợn mắt muốn nứt.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, bởi vì bóng kiếm hư ảo đầy trời kia đã bao phủ tới.
“Ra ——! !”
Hỏa Nghiêu chợt lấy ra Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên Thuẫn, dựng lên một màn hào quang lấp lánh vô cùng, hướng về phía trước hung hăng đánh.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, trên màn hào quang hiện ra đạo văn một đen một trắng hai con linh ngư, đầu đuôi nối tiếp nhau, luân chuyển thành lưỡng nghi chi tượng, thần dị khó lường.
Nhưng đối mặt một kiếm này của Tô Dịch, màn hào quang kia chung quy rất không chịu nổi, giống như bọt biển trực tiếp nổ tung ở trước người Hỏa Nghiêu.
Ầm! !
Trong tiếng nổ rung chuyển trời đất, bóng người Hỏa Nghiêu giống như mũi tên rời cung, hung hăng bay ngược ra ngoài.
Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên Thuẫn trong tay hắn cũng theo đó hiện ra một hình sắc lệnh kỳ dị, chợt rời tay bay đi, rơi vào trong bàn tay Tô Dịch nơi xa.
Mà Hỏa Nghiêu bóng người cũng còn chưa đứng vững, liền một lần nữa ho ra một ngụm máu.
Xích Tiêu kiếm, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Lưỡng Nghi Hỗn Nguyên Thuẫn ba món tiên thiên thần vật này liên tục bị đoạt, mỗi lần đều khiến hắn gặp cắn trả.
Tuy không đủ để trí mạng, lại đã khiến thần hồn hắn bị thương nặng.
Mà nay lại bị uy năng một kiếm này của Tô Dịch đánh bay, đạo thể của hắn cũng theo đó tàn phá, nơi vốn được Cửu Thanh Tạo Hóa Đan chữa trị nứt vỡ lần nữa, máu thịt mơ hồ, xương trắng ẩn hiện.
Ngay cả khuôn mặt anh tuấn kia cũng trắng bệch như tờ giấy!
So với tư thái lúc ban đầu kiêu ngạo phô trương ngạo nghễ kia, Hỏa Nghiêu giờ phút này đã thê thảm chật vật tới cực điểm, ngay cả cánh tay trái cũng không còn.
“Sao có thể như vậy... Không có khả năng... Điều đó không có khả năng! !”
Hỏa Nghiêu gào rống, lộ ra tức giận cùng kinh hoảng.
Khuôn mặt hắn xanh mét vặn vẹo, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mái tóc dài tán loạn nhuốm máu, cả người bày ra một loại khí tức như điên cuồng.
Tô Dịch nơi xa lạnh nhạt như cũ, bước chân dưới chân hắn chưa từng dừng lại, không nhanh không chậm, giống như tản bộ sân vắng.
Mà một mảng bóng kiếm màu xanh kia trong tay phải, hư ảo thần bí, làm nền cả người hắn có một loại uy thế vô hình thần linh tới thế gian, nhìn xuống chúng sinh.
Không nói lời thừa.
Tay trái Tô Dịch chộp một cái ở trên hư không.
Ầm!
Ngân Diễm Đấu Thiên Giáp bao trùm ở trên người Hỏa Nghiêu nở rộ thần quang, hiện ra một hình sắc lệnh tương tự.
“Không ——! Cái này là của ta! Của ta! ! !”
Hỏa Nghiêu hổn hển, toàn lực vận chuyển lực lượng trấn áp Ngân Diễm Đấu Thiên Giáp.
Nhưng chung quy là phí công.
Theo hình sắc lệnh trên bảo vật này sáng lên, nhất thời từ trên người Hỏa Nghiêu giãy thoát, hóa thành một đạo ánh sáng bạc to bằng bàn tay, rơi vào lòng bàn tay Tô Dịch.
“Sư tôn, ngài... Ngài rốt cuộc là làm như thế nào?”
Hỏa Nghiêu mắt sung huyết, nhìn chằm chằm Tô Dịch không ngừng tới gần.
Vừa mới dứt lời, trong miệng hắn đã bắt đầu kịch liệt ho khan, máu tươi từ bên môi ồ ồ chảy ra, thân thể vốn thẳng tắp cũng trở nên còng lưng.
Lúc trước quyết đấu cùng lực lượng ý chí của đệ nhất Thiên tế tự, đã khiến hắn bị thương nặng.
Mà còn chưa chờ thương thế hoàn toàn khôi phục, hắn lại liên tục bị Tô Dịch lần lượt đả kích, dẫn tới tâm cảnh cũng giống như sắp không chịu nổi, cả người bày ra một loại cảm xúc nôn nóng phẫn nộ, lại khủng hoảng bất an.
“Muốn biết?”
Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.
“Vẫn xin sư tôn chỉ giáo!”
Hỏa Nghiêu từng chữ một, răng cũng giống như sắp nghiến vỡ.
Nói ra lời như vậy, đối với hắn hôm nay mà nói, tựa như đã thành một loại vũ nhục rất lớn.
Tô Dịch ánh mắt lạnh nhạt, không chút cảm xúc dao động, nói: “Ta đã không phải sư tôn của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi quỳ xuống, ta không ngại giải thích nghi hoặc cho ngươi.”
Quỳ xuống nghe giải thích nghi hoặc?
Câu này, giống như kích thích Hỏa Nghiêu thật sâu, khiến sắc mặt hắn kịch liệt biến ảo, đuôi lông mày khóe mắt có xấu hổ và giận dữ, có tức giận, cũng có lệ khí.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói: “Sư tôn, ngài kiếp trước lúc thu chúng ta những đệ tử này làm đồ đệ, từng chính mồm nói, môn hạ đệ tử chỉ cần ở lúc nhập môn hành lễ quỳ bái sư, từ đó về sau, truyền nhân trong môn đều không bái trời, không bái đất, bất kính quỷ thần, không quỳ sư trưởng!”
Nói đến đây, đôi mắt sung huyết của Hỏa Nghiêu nhìn chằm chằm Tô Dịch, “Nhưng vì sao, ngài giờ phút này lại muốn dùng phương thức bực này làm nhục đệ tử! ?”
Quy củ hắn nói cũng không sai.
Hơn nữa cũng là quy củ đạo thống Tô Dịch lúc trước tự mình lập, vì để môn hạ đệ tử đều giữ một đạo tâm “Không sợ không ngại, dũng mãnh tinh tiến”.
Chẳng qua, nghe được Hỏa Nghiêu giờ phút này nói tới những quy củ này, Tô Dịch chỉ cảm thấy một loại châm chọc rất lớn.
Một tên phản đồ khi sư diệt tổ, còn ở lúc này nói tới quy củ tông môn, cái này hoang đường cỡ nào?
“Nhục nhã ngươi?”
Tô Dịch cười lên, chỉ là nụ cười đó lại không có chút cảm xúc dao động, “Nghiệp chướng, đừng nói là làm nhục ngươi, lần này ở Táng Đạo Minh Thổ này, ta nhất định tự tay thanh lý môn hộ, diệt ngươi tên đệ tử không nên thân này.”
Lời nói tùy ý bình tĩnh.
Trong lòng Hỏa Nghiêu không hiểu sao phát lạnh.
Hắn nghe ra ý tứ hàm xúc kiên quyết không cho phép nghi ngờ đó trong đoạn lời này của sư tôn!
Mà không đợi hắn nói cái gì nữa, Tô Dịch đã cầm kiếm đánh tới.
Hắn bước đi giống như chậm thực ra nhanh, áo bào nhuốm máu bay phất phới, một mảng bóng kiếm màu xanh như hư ảo kia trong tay chợt chém ra.
Hỏa Nghiêu sớm bị thương nghiêm trọng, hơn nữa đã cảm nhận được Tam Thốn Thiên Tâm khủng bố, nào còn dám chính diện cứng rắn đối kháng?
Hắn không chút do dự há mồm phun.
Vù!
Một mảng thần quang màu đen hiện ra, hóa thành một cây thoi bay màu đen dài gần chín tấc.
Theo bảo vật này mới xuất hiện, một mảng cơn mưa ánh sáng không gian tối nghĩa kỳ dị bay xuống, bao phủ cả người Hỏa Nghiêu trong đó.
Xẹt!
Thoi bay màu đen nhẹ nhàng lóe lên, liền ở trên hư không đục ra một vết nứt không gian, sau đó mang theo Hỏa Nghiêu đắm chìm trong cơn mưa ánh sáng không gian xé gió mà đi.
Cũng khiến lực lượng một kiếm này của Tô Dịch thất bại.
Lại thấy Tô Dịch không chút hoang mang, trong tay vung hồ lô thanh ngọc ba tấc một cái.
Một luồng kiếm ngân mênh mang mờ mịt chợt vang vọng.
Ngoài mấy ngàn trượng.
Hư không chợt sụp đổ vỡ ra, một bóng người lảo đảo ngã xuống.
Rõ ràng chính là Hỏa Nghiêu.
Chỉ thấy tay phải hắn gắt gao nắm thoi bay màu đen, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dùng hết đạo hạnh toàn thân, ý đồ ngăn chặn bảo vật này.
Nơi xa, ánh mắt lạnh nhạt của Tô Dịch nổi lên một tia khinh thường.
Theo hắn lấy tay cách không chộp một cái.
Ầm!
Mặt ngoài thoi bay màu đen nở rộ ra một hình sắc lệnh kỳ dị, hầu như cùng lúc đó, liên hệ giữa bảo vật này cùng Hỏa Nghiêu hoàn toàn bị chặt đứt.
Thần hồn Hỏa Nghiêu lại lần nữa gặp cắn trả, đau tới mức trước mắt biến thành màu đen, há mồm ho ra máu.
Mà tay phải hắn nắm thoi bay màu đen bị mạnh mẽ chọc thủng, trong máu thịt bắn tung tóe, thoi bay màu đen đã hóa thành một mảng ánh sáng, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Tô Dịch.
“Không ——!”
Nơi xa, Hỏa Nghiêu phát ra tiếng rống không cam lòng như rung trời, hốc mắt chảy máu, cả người đều đang run rẩy.
“Ngay cả Độn Thiên Toa cũng dùng rồi, xem ra, trên người ngươi đã không còn con bài chưa lật khác.”
Trong thanh âm lạnh nhạt, Tô Dịch đã cất bước đi tới.
Độn Thiên Toa!
Tiên thiên thần vật thần diệu khó lường, càng là một món thần bảo không gian trời sinh, bên trong ẩn chứa huyền bí không gian thiên nhiên, có thể dễ dàng phá vỡ hư không, dẫn theo người tu luyện tiến hành dịch chuyển không gian, ngao du giữa giới diện khác nhau, là thần diệu nhất.
Đương nhiên, cũng có thể coi là một món chí bảo bỏ chạy.
Nhưng vận dụng bảo vật này lại phải trả giá một chút, cần thiêu đốt một bộ phận lực lượng thần hồn của mình, lấy nó thúc giục huyền bí không gian trong bảo vật này.
Cho nên, bảo vật này thường thường sẽ được coi là con bài chưa lật giữ mạng để vận dụng, không phải lúc sống còn, sẽ không dễ dàng động tới.
Không thể nghi ngờ, Hỏa Nghiêu đã ở vào bước đường cùng, ý đồ dựa vào Độn Thiên Toa để chạy trốn, đáng tiếc, cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
“Sư tôn, nhưng ngài... lại có thể chống đỡ bao lâu?”
Nơi xa, Hỏa Nghiêu vẻ mặt vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy thô bạo điên cuồng, “Lấy tu vi của ngài, cưỡng ép vận dụng Tam Thốn Thiên Tâm, sợ là phải trả giá cực kỳ nghiêm trọng, mà trước đó ngài đã vận dụng Bạo Khí Thí Thần Công của Nhai Tí nhất mạch!”
Nói xong, hắn hít sâu một hơi, chợt đứng thẳng người, cười dữ tợn nói: “Theo ta thấy, hôm nay, ngài chỉ sợ cũng đã là nỏ mạnh hết đà! Không chống đỡ được bao lâu!”
“Ngươi có thể thử.”
Tô Dịch vẻ mặt lạnh nhạt, chém tới một kiếm.
Một kiếm phá sơn hải, hỗn loạn từ nay trôi.
Vẻn vẹn một kiếm, bổ vỡ bầu trời, thẳng tiến không lùi!
Kiếm thế cỡ đó, giống như muốn tách ra thiên địa này, đủ để làm quỷ thần đều sợ hãi.
“Đáng chết! !”
Mái tóc dài của Hỏa Nghiêu dựng thẳng lên từng sợi, bị sát khí của một kiếm này dọa mất vía, khắp cả người phát lạnh.
Bởi vì uy thế một kiếm này bao phủ tứ phương bát cực, căn bản là không thể tránh né, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Mà ở dưới uy hiếp tử vong kích thích, Hỏa Nghiêu như hoàn toàn bất chấp mọi giá, quanh thân lửa thần bốc hơi, một thân đại đạo pháp tắc trực tiếp giống như hoàn toàn thiêu đốt.
Cả người hắn như hóa thành một ngọn lửa thần ngút trời, chiếu sáng bầu trời đêm, thiêu đốt mảng không gian đó.
“Ra!”
Sấm sét như gào rống vang vọng.
Hỏa Nghiêu vắt cạn một thân đạo nghiệp, ở trong nháy mắt chém ra một đạo kiếm khí.
Kiếm khí như cửu tiêu thiên hỏa, tạo thế bá đạo mãnh liệt tàn sát bừa bãi, có uy lực luyện hóa thiên địa núi sông!
Ầm ——!
Trời đất run rẩy dữ dội, vạn tượng sụp đổ.
Một luồng lực lượng hủy diệt bạo ngược tàn phá chợt bùng nổ khuếch tán ở trên không, núi sông phạm vi ba ngàn trượng, đều như bị lửa thần thiêu đốt hết.
Khi hào quang như thủy triều rút đi, khói bụi lan tỏa, một đợt tiếng ho khan kịch liệt vang lên ở trên đất khô cằn tựa như phế tích này.
Tô Dịch nhíu mày.
Hắn cất bước đi qua, chỉ thấy trên mặt đất, Hỏa Nghiêu ngã ngồi, bóng người tàn phá, máu thịt mơ hồ, gương mặt trắng bệch dính đầy bụi bậm cùng vết máu, toàn bộ khí cơ suy yếu đến mức tột đỉnh.
Ánh mắt Tô Dịch đặt ở chỗ ngực Hỏa Nghiêu.
Nơi đó treo một cái ngọc bội, to bằng bàn tay trẻ con, toàn thân hiện ra màu vàng nhàn nhạt, chỉ là giờ phút này mặt ngoài tấm ngọc bội này đã xuất hiện các vết nứt như mạng nhện, trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Khi nhìn thấy vật ấy, Tô Dịch ngoài sự giật mình, ở sâu trong đôi mắt lạnh nhạt nổi lên một chút buồn bã không dễ phát hiện.
Tấm ngọc bội này, tên gọi “Định Tâm” .
Lúc trước Hỏa Nghiêu ở Linh Luân cảnh, Tô Dịch tự mình áp chế tu vi cảnh giới của gã, đó là vì để Hỏa Nghiêu ở trước khi chứng đạo thành hoàng, trảm trừ lệ khí trong lòng.
Cũng là ở lúc ấy, Tô Dịch tự tay tặng cho Hỏa Nghiêu tấm ngọc bội này, cũng nói cho Hỏa Nghiêu, tu vi thấp một chút cũng không cần lo lắng cái gì, cho dù ở bên ngoài du lịch gặp phải lão quái vật Huyền Hợp cảnh, bằng ngọc bội này cũng có thể giữ mạng.
Chỉ là Tô Dịch lại không ngờ, chính là tấm “Định Tâm ngọc bội” này hắn kiếp trước tặng cho Hỏa Nghiêu, ở giờ khắc này cứu Hỏa Nghiêu một mạng!
“Loại bảo vật này giao cho ngươi tên nghiệp chướng này, thật sự là phí phạm.”
Tô Dịch khẽ nói.
Trên mặt đất, Hỏa Nghiêu ngã ngồi ở đó gian nan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tô Dịch gần trong gang tấc, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Sư tôn, được làm vua thua làm giặc, ta thua, do ngài xử trí là được. Chẳng qua...”
Hắn thu liễm nụ cười, ánh mắt hãy còn lộ ra nét thô bạo, “Ta dù có chết, cũng sẽ không hối hận với hành vi hôm nay!”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, lại lộ ra một sự cứng đầu.
Vẻ mặt Tô Dịch bình thản như cũ, nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi từ nhỏ đến lớn, ta có từng bạc đãi ngươi?”
Hỏa Nghiêu nhất thời trầm mặc.
Sau đó, hắn bật cười, lắc đầu nói: “Nói chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ sư tôn muốn nhìn bộ dáng đệ tử hối hận không kịp, khóc rống rơi nước mắt? Không! Đường là ta tự chọn, ta cũng sẽ tuyệt đối không hối hận!”
Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Bởi vì ngươi tự biết nhất định phải chết, hối hận cũng là phí công, so với như thế, không bằng đường đường chính chính quyết liệt đến cùng với ta. Ngươi cũng không cần phản bác, bởi vì ta căn bản chưa từng nghĩ khiến ngươi hối hận, bởi vì ngươi... không xứng.”
Sắc mặt Hỏa Nghiêu biến ảo.
Lúc này, ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía xa, nói: “Xem đến bây giờ, ngươi cảm thấy ta nên xử trí Hỏa Nghiêu như thế nào?”
Trong bóng đêm nơi cực xa, đột nhiên xuất hiện một bóng người cao gầy, mái tóc dài màu xám, tuấn tú phi phàm.
Rõ ràng là Dạ Lạc!
“Lục sư đệ...”
Hỏa Nghiêu nhất thời lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, “Ngươi... ngươi sao lại đến Táng Đạo Minh Thổ! ?”
Dạ Lạc không để ý tới.
Hắn cất bước hư không, đi thẳng tới trước người Tô Dịch, hít sâu một hơi, khom mình hành lễ nói: “Đệ tử Dạ Lạc, bái kiến sư tôn!”
Trước đó không lâu ở trên Khổ Hải, Dạ Lạc tiêu sái vô cùng, còn từng coi Tô Dịch là “tiểu tử hỏa”, ý đồ từ trong tay hắn ép mua một ít “Tam Sinh Luân Chuyển Thạch” .
Thẳng đến sau khi kiến thức được một màn Tô Dịch chém giết đám người đệ tứ hình giả Hồng Doanh, Dạ Lạc lúc này mới thật sự ý thức được rất nhiều chỗ kỳ quái trên người Tô Dịch.
Mà ở lúc trước, Dạ Lạc đã ở trong bóng tối, mang Tô Dịch và Hỏa Nghiêu quyết đấu thu hết đáy mắt, cũng mang đối thoại của hai người nghe vào trong tai.
Thẳng đến lúc này, giáp mặt Tô Dịch, vẻ mặt Dạ Lạc tỏ ra đặc biệt phức tạp, có kích động cùng vui sướng không giấu được, cũng có ngơ ngẩn cùng hoang mang nói không nên lời.
“Trả lời vấn đề ta hỏi trước.”
Tô Dịch nói.
Trên mặt Dạ Lạc đầy phức tạp, thấp giọng nói: “Sư tôn, có thể cho phép đệ tử hỏi tam sư huynh một số việc hay không?”
Tô Dịch nhìn Dạ Lạc một cái thật sâu, nói: “Thị phi đúng sai, ngươi sớm đã thấy hết, hôm nay lại khó có thể làm ra quyết đoán, đại khái là không thể tiếp nhận tất cả cái này, đúng không?”
Dạ Lạc gật gật đầu, vẻ mặt ảm đạm nói: “Đệ tử quả thực không ngờ, tam sư huynh lại sẽ làm ra... chuyện đại nghịch bất đạo như thế!”
Sau đó, trên mặt Dạ Lạc nổi lên một mảng kiên quyết, chém đinh chặt sắt nói: “Chẳng qua, vô luận như thế nào, ở trong lòng ta, giống như tam sư huynh phản đồ khi sư diệt tổ bực này, nhất định phải diệt trừ! Sư tôn, xin ngài cho phép đệ tử ra tay, diệt kẻ này! !”
Cử chỉ phản bội của Hỏa Nghiêu, làm Dạ Lạc đau lòng cùng phẫn nộ, nhất thời không thể tiếp nhận.
Nhưng ——
Hắn càng không thể tiếp nhận, là hành vi của Hỏa Nghiêu trước đó đối với sư tôn! !
Tô Dịch xua tay nói: “Ngươi mang tâm lý hoang mang, nếu như vậy giết Hỏa Nghiêu, làm sao cởi bỏ khúc mắc? Ta cho ngươi một cơ hội, từ giờ trở đi, trông kỹ Hỏa Nghiêu cho ta, không thể để hắn từ Táng Đạo Minh Thổ rời khỏi, lại càng không để những người đó theo hắn cùng nhau tiến đến rời khỏi.”
Lời này vừa nói ra, Dạ Lạc và Hỏa Nghiêu đều kinh ngạc.
“Sư tôn, ngài đây là ý gì?”
Hỏa Nghiêu nhịn không được nói.
Tô Dịch thuận miệng nói: “Nếu vận dụng những ngoại lực kia giết ngươi tên nghiệt đồ này, chung quy khiến lòng ta khó yên. Mà thừa dịp ngươi còn sống, tự có thể cho Dạ Lạc biết một ít chân tướng.”
Hỏa Nghiêu giống như vẫn không dám tin, nói: “Sư tôn... Thật sự không tính giết đệ tử luôn bây giờ?”
Tô Dịch không để ý tới Hỏa Nghiêu, ánh mắt nhìn về phía Dạ Lạc, nói: “Ta không ngại nói thẳng, đây cũng là một khảo nghiệm, ngươi có thể lựa chọn dẫn theo Hỏa Nghiêu đào tẩu, có thể lựa chọn giúp hắn cùng nhau đối phó ta, cũng có thể lựa chọn đi làm theo như lời ta, tất cả giao cho ngươi tới quyết định.”
Dạ Lạc đột nhiên biến sắc.
Hắn lúc này mới chợt ý thức được ý tứ hàm xúc sư tôn cho hắn một sự lựa chọn.
“Đừng trách ta đa tâm, thật sự là... Ta đã không dám hoàn toàn tin tưởng các ngươi nữa, đây có lẽ chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đi.”
Tô Dịch tự giễu nói, trên nét mặt đã nổi lên một mảng cô đơn cùng buồn bã không che giấu được.
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt đó của Tô Dịch, cùng với sự buồn bã kia trên nét mặt, trong lòng Dạ Lạc bị hung hăng đâm một cái thật đau, cảm xúc bốc lên.
Mạnh như sư tôn, phải thất vọng cỡ nào, mới có thể nói ra lời nói bực này?
Hắn trầm mặc một lát, nói từng chữ một: “Sư tôn, đệ tử sẽ chứng minh cho ngài thấy, Dạ Lạc ta... cho tới bây giờ chưa từng có hai lòng!”
“Trước kia như thế, sau này cũng như thế!”
Dạ Lạc dẫn theo Hỏa Nghiêu bị thương nghiêm trọng rời khỏi.
Trước khi đi, Tô Dịch thu hồi Lôi Tiên Chùy cùng Phù Đồ Sinh Tử Ấn.
Nhìn theo hai người bọn họ biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt, Tô Dịch lúc này mới thu hồi hồ lô thanh ngọc ba tấc vẫn nắm trong tay phải.
Sau đó, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan.
Khóe môi có vết máu không ngăn được chảy ra.
Tóc đen như mực ở hai bên mai giống như mất đi sinh cơ, trở nên trắng như tuyết.
Khuôn mặt tuấn tú kia cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập mỏi mệt.
Ngay cả một thân khí cơ kia, cũng chợt suy yếu đi, một cảm giác suy yếu nói không nên lời như thủy triều tràn khắp toàn thân, trùng kích tâm thần hắn.
Tô Dịch không để ý những thứ này.
Hắn lau vết máu bên môi, lấy ra hồ lô rượu bắt đầu uống sảng khoái.
Hồi lâu sau, Tô Dịch khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi nếu còn không ra tay, ta sẽ rời khỏi.”
Thiên địa tịch liêu, núi sông đều điêu linh, hóa thành đất khô cằn như phế tích, từng cơn gió đêm lạnh thấu xương thổi tới, thổi áo bào nhuốm máu của thiếu niên bay phất phới.
“Ngươi bị thương thành bộ dáng như vậy, ta sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
Một thanh âm mềm mại quyến rũ vang lên ở trong gió.
Trên không trung nơi xa, một bóng người yểu điệu hiện lên, váy đen bay bay, da thịt trắng hơn tuyết, một dung nhan tuyệt diễm như yêu, đủ để kinh diễm chúng sinh.
Minh vương!
Nàng cất bước trên không, hướng về Tô Dịch tới gần, làn váy lay động, một đôi bắp chân nhỏ nhắn trắng muốt lúc ẩn lúc hiện.
Nàng quả thực xinh đẹp tuyệt luân, nhất cử nhất động, đều có mị hoặc thiên nhiên, hành tẩu ở trên mảnh đất khô cằn này, cả người tỏa ra thần vận cao quý như chúa tể, ngạo thị chúng sinh.
“Môn hạ đệ tử phản bội, ý đồ thí sư, trong lòng đạo hữu khẳng định không dễ chịu nhỉ.”
Đôi mắt quyến rũ xinh đẹp của Minh vương đánh giá Tô Dịch, cánh môi đỏ mọng hé mở, lặng lẽ thở dài.
“Ta bây giờ cũng không có tâm tư nói nhảm với ngươi.”
Tô Dịch vẻ mặt bình thản, xoay người bước về phía xa, “Một trận chiến đó lúc trước, ngươi đã thấy hết, đại khái cũng nhìn ra, ta bây giờ tình trạng rất không chịu nổi, ngươi nếu muốn ra tay, đây quả thật là một cơ hội không tệ, chẳng qua, chỉ xem ngươi có thể nắm bắt được không.”
Hắn vừa nói, vừa việc mình mình làm tiến lên.
Chăm chú nhìn bóng người tuấn tú cao ráo đó của Tô Dịch, đôi mắt sáng của Minh vương lóe lên, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Hồi lâu sau, nàng không cho là đúng cười cười, bước đi nhẹ nhàng theo sau, “Không dối đạo hữu, lúc trước xem cuộc chiến, ta có hai loại tính toán.”
“Một là rút đao tương trợ, cho ngươi nợ ta một cái nhân tình không chối đẩy được.”
“Hai là tọa sơn quan hổ đấu, thừa dịp thầy trò các ngươi lưỡng bại câu thương, nhặt một món hời lớn.”
Thanh âm mềm mại uyển chuyển, mang theo một tia từ tính, nhưng ý tứ hàm xúc giấu trong lời nói, đủ để làm lòng người lạnh ngắt.
Minh vương nâng mắt lên, như bất đắc dĩ bĩu môi, nói: “Đáng tiếc, đạo hữu chưa cho ta bất cứ cơ hội nào.”
Tô Dịch quá mạnh rồi!
Lúc trước một trận quyết đấu đó với Hỏa Nghiêu, làm Minh vương cũng cảm thấy rung động, tâm thần hoảng hốt hồi lâu.
Nàng nhìn ra được, lúc chiến đấu vừa mới bắt đầu, Tô Dịch nhìn như chật vật cùng không chịu nổi, nhưng vẫn luôn gắt gao nắm giữ tiết tấu chiến cuộc.
Mặc cho Hỏa Nghiêu khiêu khích như thế nào, hạ sát thủ như thế nào, hắn luôn có thể ở lúc cực kỳ nguy hiểm, hóa nguy thành an!
Loại thủ đoạn chiến đấu đó, thậm chí có thể dùng không thể tưởng tượng để hình dung.
Cần biết, khi đó Tô Dịch chưa từng vận dụng con bài chưa lật mạnh nhất, mà là dựa vào một thân tu vi Linh Luân cảnh, chỉ vận dụng các loại bí thuật cùng bảo vật có thể nói cấm kỵ, đã cứng rắn ở dưới tay Hỏa Nghiêu chống đỡ qua được!
Cái này quả thực tựa như một kỳ tích.
Là Hỏa Nghiêu không đủ mạnh sao?
Không phải!
Người này đạo hạnh khủng bố, nắm giữ nhiều tiên thiên thần vật, đủ để nghiền áp đại đa số cường giả Huyền U cảnh trên đời.
Hơn nữa, dưới mặt ngoài nhìn như kiêu ngạo của hắn, thực ra căn bản chưa từng có bất cứ sự sơ ý nào.
Nhưng hắn chung quy vẫn không thể làm gì được Tô Dịch!
Thẳng đến lúc Tô Dịch vận dụng Phù Đồ Sinh Tử Ấn bắt đầu, khiến Minh vương rốt cuộc ý thức được, quyền chủ động trận chiến đấu này, thực ra vẫn luôn nắm giữ chặt chẽ ở trong tay Tô Dịch.
Khi nhìn thấy Tô Dịch họa thủy đông dẫn, dùng lực lượng ý chí của Cửu Thiên các đệ nhất “Thiên tế tự” đánh bị thương nặng Hỏa Nghiêu.
Khi nhìn thấy Tô Dịch vận dụng Tam Thốn Thiên Tâm, nháy mắt xoay chuyển càn khôn.
Minh vương nhất thời dập tắt các loại ý đồ trong lòng.
Quả thật, sau khi trải qua trận đại chiến này, Tô Dịch bị thương nhìn qua vô cùng suy yếu, tựa như đã không chịu nổi một đòn.
Nhưng Minh vương không dám cược.
Nàng không dám xác định, tất cả cái này có phải Tô Dịch ngụy trang ra hay không, cũng không cách nào xác định, khi thật sự ra tay, Tô Dịch rốt cuộc có con bài chưa lật khác hay không.
Mắt thấy Tô Dịch lặng lẽ đi một mình, không nói năng gì, Minh vương nhịn không được nói: “Ngươi thật sự hoài nghi, một đệ tử khác đó của ngươi cũng xảy ra vấn đề?”
Tô Dịch nheo mắt lại, nói: “Trước khi làm rõ chân tướng việc năm đó, lại đi lựa chọn tín nhiệm không chút giữ lại, ngu xuẩn cỡ nào.”
Đôi mắt đẹp của Minh vương có chút phức tạp, nói: “Nhìn ra được, những hành động đại nghịch bất đạo đó của Hỏa Nghiêu vừa rồi, thực sự triệt để thương tổn trái tim của ngươi.”
Tô Dịch vẻ mặt bình thản nói: “Nhân tính không thể chịu nổi nhất là khảo nghiệm, cho dù tu vi cao tới đâu, nhân tính chung quy không có khả năng thật sự bóc ra, có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ trải qua thế sự lôi kéo. Dù là Cửu Thiên các, lại nào chưa từng xuất hiện phản đồ?”
Quy củ của Cửu Thiên các, lúc nhập môn liền phải hướng một thanh trấn phái đạo kiếm kia lập lời thề đại đạo, nếu có làm trái, ắt gặp cắn trả.
Nhưng Minh vương từng nói, rất lâu trước kia, “đệ nhất ngục chủ” đời trước của Cửu Thiên các đã lựa chọn làm phản.
Mà bản thân Minh vương, lúc trước càng không tiếc cường đoạt “Khi Thiên Thảo” của Thiên Mệnh ti để bài trừ lời thề đại đạo lúc trước lập, cũng bởi việc này, bị âm tào địa phủ trực tiếp trấn áp ở trong thành Uổng Tử.
Đây, lại há không phải một loại cử chỉ phản bội?
Nghe được lời của Tô Dịch, Minh vương giống như bị kích thích, khuôn mặt tuyệt diễm quyến rũ biến ảo.
Hồi lâu sau nàng mới bùi ngùi thở dài, nói: “Cái gọi là phản bội, tự có nguyên do của nó, thị phi đúng sai, chỉ có kẻ tự mình trải qua, mới có thể hiểu được khổ cùng hận trong đó.”
Dừng một chút, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên bình tĩnh, “Chẳng qua, ta không giống với đồ đệ Hỏa Nghiêu của ngươi, lúc trước gia nhập Cửu Thiên các... Nếu đổi là ta có ngươi một sư tôn như vậy, cao hứng còn không kịp, sao có thể lựa chọn khi sư diệt tổ?”
Tô Dịch trầm mặc một lát, nói: “Không nói những chuyện này, ta muốn đi Tiên Hồ sơn chứng đạo, ngươi nếu không sợ gặp nạn, có thể một mực đi theo.”
Tiên Hồ sơn?
Minh vương lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, nói: “Núi này rất nguy hiểm?”
Tô Dịch nói thẳng: “Trên núi này, có giấu một chỗ Đài Chuyển Sinh, khắc một ít bí mật có liên quan với luân hồi.”
Đôi mắt Minh vương tỏa sáng, tâm thần chợt kích động hẳn lên, bộ ngực cao ngất ngạo nhân phập phồng một phen. Nàng sao có thể ngờ được, trong lơ đãng, Tô Dịch để lộ ra một bí mật kinh thế như thế?
Tô Dịch liếc nàng một cái, nói: “Chẳng qua, nhân vật như ngươi, nếu cố tới gần, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
Minh vương nhất thời như bị người ta rót một chậu nước lạnh, lửa nóng trong lòng nguội đi.
Sau đó, nàng cười tươi nói: “Ta chỉ xa xa nhìn một cái là được.”
...
Dưới bóng đêm.
Trong một mảng hoang dã.
Phốc!
Hỏa Nghiêu bị ném xuống đất, ngã người dính đầy bùn đất.
“Sư đệ, ngươi đây là ý gì?”
Hỏa Nghiêu nhíu mày.
Vẻ mặt Dạ Lạc lạnh như băng, nhìn xuống Hỏa Nghiêu, nói: “Ý gì? Ta thẳng đến tối nay mới biết được, thì ra ngươi cùng đại sư huynh đã sớm phản bội sư tôn! Mà mấy năm nay, ta vẫn luôn bị bịt mắt che tai, bị các ngươi lợi dụng!”
Đôi mắt Dạ Lạc dâng lên lửa giận không thể ức chế.
Căn bản không đợi Hỏa Nghiêu nói chuyện, Dạ Lạc giống như muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói: “Năm đó, là ngươi cùng đại sư huynh chính mồm hướng ta cam đoan, nói mục đích thành lập Huyền Quân minh, là vì diệt trừ tiểu sư muội, đoạt lại Thái Huyền động thiên sư tôn để lại.”
“Năm đó, cũng là ngươi cùng đại sư huynh nói cho ta biết, là tiểu sư muội hại chết sư tôn, đoạt tất cả bảo vật sư tôn để lại!”
“Năm đó, cũng là các ngươi, sai sử ta đi đối địch với tiểu sư muội!”
“Thì ra... Các ngươi mới là phản đồ! ! !”
Nói đến đây, Dạ Lạc sắp nghiến gãy răng rồi, sát khí bùng nổ, “Cũng trách không được ở sau khi đến Khổ Hải, ngươi bảo ta canh giữ ở Vĩnh Dạ Chi Thành, không cho ta đến Táng Đạo Minh Thổ, là lo lắng bị ta phát hiện hành vi ti tiện khi sư diệt tổ đó của ngươi sao! ?”
Hỏa Nghiêu hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Sư đệ, ta biết bây giờ nói cái gì, ngươi cũng sẽ không tin tưởng, chẳng qua, ngươi không tin ta, chung quy nên tin tưởng đại sư huynh chứ? Chờ về sau nhìn thấy đại sư huynh, ngươi tự nhiên sẽ rõ tất cả chân tướng!”
Đại sư huynh!
Vẻ mặt Dạ Lạc lúc sáng lúc tối.
Hắn xếp thứ sáu, lúc trước sau khi tiến vào sư môn, sư tôn liền ra ngoài đi xa, giao hắn cho đại sư huynh Bì Ma truyền thụ đạo nghiệp.
Ở trong toàn bộ đồng môn, quan hệ của hắn cùng đại sư huynh Bì Ma cũng tốt nhất.
Trầm mặc hồi lâu, đôi mắt Dạ Lạc lạnh như băng nhìn chằm chằm Hỏa Nghiêu, “Tạm không đề cập tới những chân tướng đó, chỉ bằng cử chỉ của Hỏa Nghiêu ngươi tối nay, đã chết không đáng tiếc!”
Hỏa Nghiêu thở dài nói: “Đó là ngươi chưa bị áp chế sáu vạn năm thời gian, chưa trải qua tất cả buồn khổ cùng oán giận ta lúc trước trải qua.”
Dạ Lạc cười lạnh nói: “Ngươi không cần giả bộ đáng thương cùng ủy khuất, ma đầu tội ác tày trời lúc sắp chết, còn có thể tìm các loại lý do biện giải cho bản thân, mà cái gọi là lý do đó của ngươi, căn bản không đủ để triệt tiêu hành vi khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo đó của ngươi!”
Trong mắt Hỏa Nghiêu nổi lên một mảng lệ khí, nói: “Sư đệ, ngươi đã hận ta như vậy, vì sao không giết ta ngay bây giờ?”
Dạ Lạc mặt không biểu cảm nói: “Sư tôn nói, bảo ta trông chừng ngươi cùng các thủ hạ đó của ngươi, ta tự nhiên sẽ không để ngươi cứ như vậy chết đi.”
Hỏa Nghiêu lại cười lên, nói: “Sư tôn còn nói, hắn sẽ chính tay diệt ta, nhưng ngươi cảm thấy, không mượn Tam Thốn Thiên Tâm ngoại vật bực này mà nói, chỉ bằng tu vi Linh Luân cảnh nho nhỏ đó của sư tôn, thật sự... Có thể giết ta sao?”
Hắn từ trên đất vươn người đứng dậy, phủi phủi quần áo, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía Dạ Lạc, “Sư đệ, ta đã muốn nói, chờ về sau lúc gặp được đại sư huynh, ngươi tự sẽ rõ chân tướng.”
“Huống chi, chính như ngươi nói, ngươi dù hận ta nữa, cũng sẽ không làm trái lệnh thầy tới giết ta, đã như thế, ta khuyên ngươi tốt nhất bình tĩnh một chút, chớ bị lửa giận làm váng đầu.”
Dứt lời, Hỏa Nghiêu sải bước đi về phía trước.
Vẻ mặt Dạ Lạc lúc sáng lúc tối.
Hồi lâu sau, hắn từng chút một nắm chặt hai tay, lúc này mới áp chế sát khí sắp bùng nổ trong lòng.
“Khi sư diệt tổ, hãy còn không biết hối cải, ngược lại còn kiêu ngạo như vậy, đổi ta là sư tôn, cũng không tha cho ngươi nghịch đồ như vậy!”
Trong lòng Dạ Lạc lẩm bẩm.
Hắn cất bước tiến lên, âm thầm bám theo Hỏa Nghiêu.
Một lần này, vô luận như thế nào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để Hỏa Nghiêu từ trong Táng Đạo Minh Thổ đào tẩu!
Không chỉ vâng theo lệnh thầy đơn giản như vậy.
Hắn càng muốn mượn cái này hướng sư tôn chứng minh, hắn cùng Hỏa Nghiêu không giống nhau.
Hắn không phải phản đồ! ! !
...
Tiên Hồ sơn.
Quanh năm bao phủ ở trong sương mù màu trắng nhàn nhạt, bởi thân núi giống như một cái hồ lô thật lớn mà được đặt tên.
Ở Táng Đạo Minh Thổ, Tiên Hồ sơn chưa nói là hung địa cấm kỵ.
Nhưng trong năm tháng từ xưa đến nay, lại cực ít có ai biết, nơi cấm kỵ mờ mịt tựa như truyền thuyết “Đài Chuyển Sinh” kia, nằm ở trên Tiên Hồ sơn.
Bóng đêm như mực.
Đỉnh Tiên Hồ sơn.
Nơi đây quái thạch lởm chởm, không có một ngọn cỏ, sương mù màu bạc trắng như sa mỏng lả lướt, mặc cho gió núi lạnh thấu xương, cũng thổi không tan.
Trên bầu trời, trăng tròn sáng tỏ bị một đám mây đen tối mù âm trầm bao phủ, núi sông phụ cận đều bao phủ ở trong một bầu không khí quỷ dị yên tĩnh.
“Vì sao bầu không khí nơi đây, làm người ta cảm thấy có chút hoảng hốt.”
Minh vương đứng ở chỗ đỉnh núi, khuôn mặt tuyệt đẹp tinh xảo như đồ sứ hiện lên một mảng biểu cảm ngưng trọng.
“Bởi vì ở trong truyền thuyết lâu đời, dù là quỷ thần hung ác nhất, cũng không dám tới gần nơi đây, nếu không, ắt gặp tai ương ngập đầu.”
Một bên, Tô Dịch thuận miệng nói: “Năm đó khi ta lần đầu tiên đến, liền bị thương nặng, bị nhốt nơi đây hơn chín năm, không chỉ đạo thể bị thương nghiêm trọng, ngay cả thần hồn cũng thiếu chút bị mài mòn hủy diệt.”
Minh vương sợ hãi cả kinh.
Kiếp trước, Tô Dịch chính là Huyền Quân Kiếm Chủ độc tôn cao thấp chư thiên, bao trùm thế gian vô số năm tháng, càng được coi là kiếm đạo đệ nhất nhân trong Hoàng Cực cảnh.
Nhưng ngay cả hắn nhân vật như vậy, cũng thiếu chút nữa ở đây đi đời nhà ma, có thể nghĩ mà biết nơi đây đáng sợ cỡ nào.
“Nơi đây... Rốt cuộc cất giấu sát kiếp cỡ nào?”
Minh vương nhịn không được hỏi.
“Đó là một loại lực lượng chuyển sinh quỷ dị, bắt nguồn từ luân hồi, vô luận tu vi cao thấp, chỉ cần bị lực lượng bực này áp chế, tu vi, tuổi thọ, sinh cơ, thần hồn... trên người đều sẽ bị lần lượt cướp đoạt cùng mài mòn hủy diệt.”
Tô Dịch không cần nghĩ ngợi nói: “Đây là cái gọi là ‘Vừa vào luân hồi, sống không mang đến, chết không mang đi’ . Chẳng qua, lực lượng quy tắc chuyển sinh bực này đã tổn hại, hơn nữa chỉ là một bộ phận huyền bí của luân hồi, khi bị lực lượng bực này mài mòn hủy diệt, cũng không thể để bản thân tiến vào luân hồi, thực hiện mục đích chuyển thế trọng sinh.”
Đôi mắt sáng của Diêm Vương biến ảo, thân thể mềm mại yểu điệu cao ngất ngạo nhân kia cũng có chút phát lạnh.
“Đạo hữu sở dĩ đưa ta đến nơi đây, chẳng lẽ là tính mượn quy tắc chuyển sinh nơi đây, để đối phó ta à?”
Minh vương cười tủm tỉm.
Chỉ là nụ cười lại có chút miễn cưỡng.
Tô Dịch cười khẩy một tiếng, “Nghĩ nhiều rồi, đối phó phân thân của ngươi, còn không cần vận dụng lực lượng bực này.”
Vẻ mặt Minh vương hơi cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp lúc sáng lúc âm trầm.
Nàng làm sao nghe không ra sự xem nhẹ trong lời Tô Dịch?
Chẳng qua, lòng nàng trong lại nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Tô Dịch chưa từng rắp tâm hại người, là đủ.
Mà Tô Dịch trực tiếp tới phụ cận một mảng quái thạch phân bố tán loạn, nơi này sương mù tràn ngập, mỗi một khối nham thạch đều hình thù kỳ quái.
Nhưng nếu từ bầu trời quan sát, có thể phát hiện các hòn đá tán loạn kia, bày ra một loại phân bố quỷ dị dạng vòng xoáy.
Mà trung ương vòng xoáy, là một cái hố lõm xuống.
Mắt thấy hành động của Tô Dịch, Minh vương không khỏi tò mò, đang chuẩn bị tới gần.
Tô Dịch đầu cũng không ngẩng lên nói: “Ngươi tốt nhất đứng ở đó đừng nhúc nhích, nếu không, ta không cứu được ngươi.”
Minh vương thân thể cứng đờ, vẻ mặt bất động thu chân ngọc nhỏ nhắn vừa bước ra trở về.
Tuy, nàng còn chưa từng cảm giác được khí tức hung hiểm, nhưng bầu không khí yên tĩnh quỷ dị kia trong mảng thiên địa này lại làm lông tóc nàng dựng cả lên.
Lại thêm Tô Dịch từng thuyết “chuyển sinh quy tắc” đáng sợ, khiến Minh vương cũng không dám tự tiện vọng động.
Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn bầu trời, sau đó khoanh chân ngồi ở trên một tảng đá bên cạnh một chỗ hố lõm xuống kia, phất tay áo bào một cái.
Hạt Giống Thương Thanh giống như một quầng sáng lấp lánh hiện ra, sau đó bị Tô Dịch cách không đưa cho Minh vương nơi xa.
“Trông giúp ta.”
Tô Dịch thuận miệng nói.
Đôi mắt sáng của Diêm Vương nổi lên một tia giận dữ, kẻ này... Là đang sai sử mình! ?
Nàng lạnh giọng nói: “Đây chính là lực lượng bổn nguyên một phương thế giới, đạo hữu không lo lắng đợi lúc chứng đạo, ta nhân cơ hội mang đi bảo vật này?”
Tô Dịch liên tục phất tay áo bào, Xích Tiêu kiếm, Lôi Tiên Chùy, Phù Đồ Sinh Tử Ấn, Độn Không Toa, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Ngân Diễm Đấu Thiên Giáp... các bảo vật lục tục hiện lên.
“Ngươi có thể thử xem.”
Tô Dịch nói xong, đã mang những bảo vật này cách không đưa cho Minh vương, “Còn có những bảo vật này, cũng tạm do ngươi tới bảo quản.”
Minh vương: “? ? ?”
Bắt đầu từ khi nào, kẻ này có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, hô đến đuổi đi đối với mình?
Hơn nữa khi nhìn thấy khí định thần nhàn, một bộ dáng ăn chắc mình đó của Tô Dịch, một cảm xúc bực bội nói không nên lời trào lên trong lòng Minh vương.
Nàng cắn chặt hàm răng, hung hăng lườm Tô Dịch một cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế sự ngột ngạt trong lòng, thành thành thật thật mang những bảo vật đó thu nạp hết lại.
“Còn có cái này.”
Tô Dịch cầm hồ lô thanh ngọc ba tấc cũng ném tới, “Khuyên ngươi tốt nhất đừng ý đồ thúc giục bảo vật này, nếu không, không thể thiếu khổ cho ngươi chịu.”
Trong lòng Minh vương càng thêm khó chịu.
Chẳng qua, khi tay ngọc mảnh khảnh của nàng cầm hồ lô thanh ngọc ba tấc kia, trong lòng vẫn khẽ run lên, bảo bối thật thần dị!
Như thần ngọc màu xanh mài thành, trong suốt lấp lánh, tuy không cảm thụ được bất cứ khí tức đặc thù gì, nhưng khi nâng ở trong tay, Minh vương lại có thể cảm nhận được rõ ràng, trong hồ lô kia cất giấu một khí tức mũi nhọn cực kỳ khủng bố, thậm chí khiến nàng sinh ra một uy hiếp trí mạng tới từ bản năng!
“Đây là bội kiếm kiếp trước của tên kia sao, quả nhiên khó lường...”
Minh vương âm thầm cảm khái.
Lúc trước, nàng từng thấy Tô Dịch vận dụng bảo vật này, giết cho Hỏa Nghiêu tràn ngập vết thương, còn không có sức chống đỡ.
Cũng từng nghe được một tiếng kiếm ngân mênh mang mờ mịt đó, khiến trong lòng nàng cũng cảm nhận được áp lực cùng rung động nói không nên lời.
“Cũng không biết uy năng thật sự của bảo vật này, lại phải cường đại bao nhiêu.”
Ngay tại lúc Minh vương suy nghĩ như bay, Tô Dịch nơi xa đã lại ném qua một ít vật phẩm tùy thân, có bảo bối trữ vật, có các loại bí phù cùng ngọc giản, không gì không có.
“Đạo hữu, trên người ngươi có bảo vật cùng đan dược độ kiếp cần hay không?”
Minh vương nhịn không được hỏi.
Nàng phát hiện Tô Dịch dường như mang toàn bộ bảo vật trên người lấy hết ra, chưa từng giữ lại một món nào.
“Không cần.”
Tô Dịch khẽ lắc đầu.
Minh vương nhíu mày ngài, không cần?
Tu sĩ thiên hạ này lúc chứng đạo thành hoàng, người nào không cần chuẩn bị đầy đủ đan dược cùng bảo vật phòng ngự?
Một ít đạo thống đỉnh cấp, sẽ càng xuất động một đám lão quái vật hộ pháp cho người độ kiếp!
Nhưng Tô Dịch lại làm ngược lại, mang tất cả vật ngoài thân vứt hết đi!
Cái này không thể nghi ngờ rất khác thường.
Tô Dịch đã bắt đầu hành động.
Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, bàn tay nặn ra một thủ ấn kỳ dị phức tạp, nhấn một cái ở trên không.
Ông!
Trong hào quang dâng trào, Tô Dịch hai tay mười ngón phun ra những dòng máu tươi, dây dưa phác họa lẫn nhau, như vết mực đan xen ngang dọc dưới đầu bút lông.
Trong chớp mắt mà thôi, một hình vẽ thần bí máu tươi phác họa thành hiện ra.
Một màn này, nhất thời hấp dẫn Minh vương chú ý.
Còn không đợi nàng thấy rõ huyền cơ của một hình vẽ máu tươi kia, cả tòa Tiên Hồ sơn chợt kịch liệt run lên, sau đó trong thân núi vang lên một đợt tiếng nổ vang.
Giống như chuông lớn vang vọng, lại giống như trống thần trên trời gõ vang.
Trên bầu trời, trăng sáng vốn bị một tầng mây u ám che mất ánh sáng, đột nhiên nở rộ ra một luồng hào quang tựa như ảo mộng, hóa thành cầu vồng thần màu xanh, buông xuống trên hình vẽ máu tươi trước người Tô Dịch.
Một chớp mắt đó, hình vẽ máu tươi giống như phủ lên một tầng vầng sáng thần thánh, hào quang tràn đầy màu sắc, làm nền bóng người Tô Dịch cũng trở nên hư ảo mờ mịt.
“Gã này, thế mà lại mượn đến một luồng lực lượng quy tắc bổn nguyên U Minh giới!”
Trong lòng Minh vương chấn động, trợn to đôi mắt sáng.
Sớm từ lúc tiến vào Táng Đạo Minh Thổ này, nàng đã chú ý tới, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, chính là do quy tắc bổn nguyên U Minh giới biến thành.
Nhưng nàng lại hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch có thể mượn lực lượng chí cao có thể xưng vô thượng bực này!
Cái này quả thực không khác gì mượn “thiên uy”!
Ầm!
Liền thấy theo bàn tay Tô Dịch ấn xuống phía dưới, một hình vẽ dung hợp máu tươi kia, từ từ chìm vào trong cái hố lõm xuống kia.
Từ bầu trời quan sát, nơi Tô Dịch đặt chân, quái thạch lộn xộn bày ra hình vẽ như vòng xoáy, mà cái hố lõm xuống kia là mắt của vòng xoáy.
Nhưng nếu từ nơi xa quan sát, chỗ cái hố lõm xuống này, là “miệng hồ lô” của Tiên Hồ sơn!
Theo một hình vẽ đỏ tươi này tắm rửa quy tắc bổn nguyên U Minh giới hạ xuống, như một cái chìa khóa, mở ra miệng hồ lô phủ bụi nhiều năm này.
Sau đó ——
Ầm ầm!
Tiên Hồ sơn kịch liệt lay động hẳn lên, một luồng dao động lực lượng thần bí như vô tận, như thủy triều từ trong thân núi khuếch tán ra, hóa thành gợn sóng màu xám, bao phủ núi sông phạm vi nghìn trượng!
Cùng lúc đó, cái hố lõm xuống trước mặt Tô Dịch vỡ tan, một mảng hào quang hỗn độn xám xịt bùng nổ trào ra, lao thẳng lên trời.
Nghìn trượng núi sông này, nhất thời bao phủ ở trong một bầu không khí trang nghiêm, thần thánh khó có thể hình dung, một luồng lực lượng quy tắc to lớn vô lượng, cuồn cuộn ở trong thiên địa.
Thân thể mềm mại của Minh vương không chịu khống chế run lên.
Một tích tắc này, nàng chỉ cảm nhận được một loại áp lực như hít thở không thông, một loại cảm giác hoảng sợ nhỏ bé như con kiến.
Giống như nàng nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, lực lượng quy tắc xám xịt kia có thể dễ dàng mang nàng nghiền thành phấn, lau khỏi thế gian! !
“Đây... Chẳng lẽ chính là chuyển sinh quy tắc theo như lời tên kia?”
Minh vương hoàn toàn bị rung động.
Sớm từ lúc tuyên cổ, nàng đã hoành hành U Minh giới, được ức vạn tu sĩ thế gian kính ngưỡng, càng bị âm tào địa phủ coi là tuyệt thế đại địch, kiến thức cùng lịch duyệt của nàng tự nhiên không phải tầm thường có thể so sánh.
Nhưng lúc này, nàng lại cảm nhận được một loại kinh sợ cùng bất an thật sự!
Ầm ầm!
Trong hào quang bốc lên, chỉ thấy trước người Tô Dịch, trong cái hố lõm xuống kia, một đài ngọc tựa như tiên ngọc màu đen đúc thành phá đất mọc lên từng tấc một.
Cuối cùng, khi đài ngọc màu đen này hiển lộ ra chân dung, Minh vương không khỏi dại ra ở đó.
Đây là bảo vật cỡ nào?
Liền thấy đài ngọc này cao khoảng chín trượng, giống như cây cột tròn, mặt ngoài như mặc ngọc, tuyên khắc vô số đạo văn kỳ dị tối nghĩa, rậm rạp, giống như vô cùng vô tận.
Dao động lực lượng quy tắc xám xịt như thủy triều, lưu chuyển không ngừng ở quanh đài ngọc, tăng thêm một khí tức thần bí áp bách lòng người.
Khi ánh mắt Minh vương chạm đến đạo văn rậm rạp mặt ngoài đài ngọc kia, chỉ cảm thấy thần hồn giống như lâm vào trong dòng sông tối tăm vô tận, sóng triều dâng trào, nhấc lên quỹ tích năm tháng thay đổi, từng đoạn sử xanh thơ văn hoa mỹ chìm nổi cùng trôi qua ở trong đó, vô số sinh linh sinh lão bệnh tử luân chuyển ở trong đó.
Trong hoảng hốt, Minh vương tựa như nhìn thấy, ở cuối dòng sông kia, có một vực sâu to lớn vô ngần chợt xuất hiện, nuốt hết năm tháng thay đổi, nuốt hết sử xanh thơ văn hoa mỹ, nuốt hết vô số sinh linh sống và chết...
Sau đó, không ngừng hướng về mình tới gần...
“Đốt!”
Chợt, một đạo âm nổ vang ở trong tâm thần Minh vương, cả người nàng rùng mình, thần hồn chợt giật mình tỉnh lại.
Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm kia, đã là một mảng tái nhợt, thân thể mềm mại yểu điệu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy kinh hãi cùng hoảng sợ, thất thần lẩm bẩm: “Đây... Đây chẳng lẽ chính là...”
Nơi xa, Tô Dịch ngồi khoanh chân trên tảng đá gật gật đầu: “Không sai, đây là một ít huyền bí có liên quan với luân hồi.”
Huyền bí của luân hồi!
Trong lòng Minh vương run rẩy, vừa phấn chấn vừa kinh sợ.
Từng màn lúc trước trải qua, khiến nàng rất rõ, nếu không phải Tô Dịch ở thời khắc mấu chốt cứu giúp, một phân thân này của nàng nhất định đã sớm gặp nạn mà chết!
“Ngươi tốt nhất chớ tự tiện quan sát đạo văn trên Đài Chuyển Sinh nữa, lực lượng cỡ đó, đủ có thể khiến nhân vật Hoàng Cực cảnh tâm cảnh trầm luân, từ đó thân vẫn đạo tiêu.”
Lúc Tô Dịch nói chuyện, đã từ trên tảng đá vươn người đứng dậy.
Thiếu niên áo bào xanh nhuốm máu tung bay, cất bước trên không, chợt tới phía trên đài ngọc màu đen cao chín trượng kia.
Đây là Đài Chuyển Sinh!
Một nơi thần bí cấm kỵ ở trong năm tháng quá khứ, gần như chỉ tồn tại trong lời đồn.
Mà nay, Tô Dịch vận dụng bí thuật, dẫn dắt lực lượng quy tắc bổn nguyên U Minh giới, nháy mắt khiến Đài Chuyển Sinh tái hiện trên thế gian!