Chương 3787: Tiễn Hình Nguyên Tử đoạn đường (3)
Chương 3787: Tiễn Hình Nguyên Tử đoạn đường (3)
Chương 3787: Tiễn Hình Nguyên Tử đoạn đường (3)
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Tô Dịch liền dâng lên sát khí không thể ngăn chặn.
Lúc trước Vĩnh Dạ chi chiến, Khương Thái A cũng từng tham dự trong đó.
Hắc Long Đạo Quân chợ Hắc Long, cũng chịu khổ bởi độc thủ của Khương Thái A!
Tất cả cái này, khiến Tô Dịch hận không thể đi giết chết lão khốn kiếp kia ngay bây giờ.
Ầm!
Khi suy nghĩ, Hình Nguyên Tử đã không chút do dự một lần nữa đánh tới, ra tay bá đạo, sắc bén vô cùng.
Tô Dịch vừa né tránh, vừa suy nghĩ nên giải cứu Hình Nguyên Tử như thế nào.
Cuối cùng, lòng hắn chìm vào đáy vực.
Không có cách nào!
Hình Nguyên Tử đã bị luyện thành thi khôi, không khác gì xác chết biết đi, căn bản đã không có cách nào cứu về nữa!
Tô Dịch rất rõ thủ đoạn của Khương Thái A, lần này đã phái Hình Nguyên Tử đến, đã định sẵn hoặc là Hình Nguyên Tử chết, hoặc là hắn chết!
Điều này làm Tô Dịch nhíu mày, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Hồi lâu sau, hắn bùi ngùi thở dài, chung quy là không thể xuống tay độc ác, quyết định mang Hình Nguyên Tử bắt giữ trước, chuyện khác, về sau nói sau.
Sau khi làm ra quyết đoán, Tô Dịch không né tránh nữa, vung kiếm nghênh đón.
"Trấn!"
Kiếm khí nổ vang, hào quang hư ảnh luân hồi đan xen lộ ra.
Kiếm uy khủng bố kia, một hơi đánh tan thế công của Hình Nguyên Tử, tính cả toàn thân lão cũng bị hoàn toàn trấn áp.
Ầm! ! !
Bóng người Hình Nguyên Tử hung hăng nện ở trên mặt đất.
Nhưng còn chưa đợi Tô Dịch ra tay lần nữa, Hình Nguyên Tử như gặp phải kích thích rất lớn, chợt kịch liệt giãy giụa.
Trong con ngươi trống rỗng lạnh nhạt kia của lão hiện lên một tia thống khổ.
Sau đó, lão phát ra tiếng rít như dã thú, vẻ mặt vặn vẹo, da thịt toàn thân đều đang nứt nẻ từng tấc, máu theo đó như thác chảy ra.
Cả người lão đều đang kịch liệt run rẩy, như thừa nhận thống khổ rất lớn.
"Hình Nguyên Tử, ngươi còn nhớ bổn tọa không?"
Tô Dịch quát to, trong thanh âm ẩn chứa một luồng lực lượng đại đạo vào thẳng lòng người.
Mà bộ dáng của Tô Dịch, thì theo đó biến đổi, hóa thành một nam tử mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ miện, bóng người cao to hiên ngang.
Chính là bộ dáng kiếp thứ năm Vương Dạ!
Hình Nguyên Tử trên mặt đất, như dã thú thống khổ rít gào bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hỗn loạn mà trống rỗng kia tràn ngập hào quang như khát máu.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Dịch, cả người lão chợt run lên, như bị sét đánh!
"Chủ... Chủ thượng!"
Hình Nguyên Tử thất thanh lẩm bẩm.
Hào quang như khát máu trong mắt lão tiêu tán, cả người kịch liệt run rẩy, như rốt cuộc khôi phục một tia lý trí.
Trên khuôn mặt tái nhợt kia càng hiện lên một nụ cười kích động ngạc nhiên lẫn vui mừng,"Thật là ngài sao? Thuộc hạ còn tưởng rằng, đời này không thể nhìn thấy ngài nữa..."
Nói xong, lão dồn dập thở dốc, cả người run rẩy, máu chảy như thác, như đang gặp phải thống khổ khó thừa nhận.
Trong lòng Tô Dịch mơ hồ đau đớn, liếc một cái liền nhìn ra, lực lượng trên người Hình Nguyên Tử đang nhanh chóng trôi đi!
"Đừng nói nữa, ta phong ấn ngươi trước, đưa ngươi rời khỏi."
Tô Dịch nói xong, đang muốn hành động.
Hình Nguyên Tử lại kêu to: "Chủ thượng, đừng tới đây! !"
Bóng người lão lung lay sắp đổ, giọng khàn khàn dồn dập,"Thuộc hạ đã là người nhất định phải chết, trước mắt chỉ còn một tia chấp niệm lưu lại, không tới một lát, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian."
Nói xong, lão chợt hít sâu mấy hơi, nhếch miệng cười nói: "Trước khi chết, có thể gặp lại chủ thượng, thuộc hạ đã thấy đủ rồi!"
Tô Dịch nhíu mày, trong lòng đau thương đan xen,"Ngươi... Có cái gì muốn nói với ta?"
Hình Nguyên Tử lắc đầu nói: "Thuộc hạ căn bản không cần nói cái gì, chủ thượng cũng chắc chắn báo thù cho thuộc hạ, không phải sao?"
Tô Dịch thở dài, nói: "Đây là điều tất nhiên."
Hình Nguyên Tử chăm chú nhìn Tô Dịch, trên mặt lộ ra nụ cười giống như giải thoát, nói: "Vậy... Thuộc hạ chỉ hy vọng, chủ thượng có thể... Có thể... Như năm đó, đội trời đạp đất, kiếm trấn... Thiên hạ..."
Phốc!
Lão ngã ngồi ở trên mặt đất, cả người máu chảy đầm đìa, một thân khí cơ đã suy yếu đến mức tận cùng.
Đầu lão cúi xuống, thanh âm đứt quãng,"Đáng tiếc, thuộc hạ không có cơ hội... Đi theo chủ thượng chinh chiến nữa... Nếu có kiếp sau... Thuộc hạ nhất định sẽ lại cống hiến cho chủ thượng..."
Thanh âm dần dần trở nên mong manh.
Lòng Tô Dịch quay cuồng, phẫn nộ, thương tiếc, cay đắng, bất đắc dĩ, sầu não... Các loại cảm xúc lên men, tràn ngập trong ngực, giống như khối đá chặn ở đó, ngột ngạt khó chịu.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, nói: "Hình Nguyên Tử, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
Hắn nâng hai tay lên.
Nhất thời, vô số hoa bỉ ngạn như thiêu đốt, tung bay ở trong trời đêm.
Bỉ ngạn hoa như mưa lửa, bay xuống ở trên hư không, xây dựng ra một con đường hỏa chiếu, đi thông bên trong vô tận hư vô u ám.
Bỉ Ngạn áo nghĩa, ý nghĩa dẫn độ.
Là một trong các huyền bí trung tâm cấu thành luân hồi đại đạo.
Đáng tiếc, lấy sự nắm giữ của Tô Dịch hôm nay đối với lực lượng luân hồi, còn không thể thật sự mở ra con đường luân hồi, nếu không, nhất định có thể tiễn Hình Nguyên Tử tiến vào luân hồi, thực hiện chuyển thế trùng tu.
Ánh lửa hừng hực, sáng ngời ấm áp.
Thân thể Hình Nguyên Tử đổ rào rào hóa thành tro bụi, chỉ có một hồn ảnh gần như hư vô xuất hiện, được con đường hỏa chiếu tiếp dẫn, hướng về trong hư vô nơi xa kia bước đi.
Thẳng đến thời điểm sắp biến mất, hồn ảnh Hình Nguyên Tử lặng yên xoay người, nhìn về phía Tô Dịch nơi xa.