Chương 3907: Long cung bí văn (2)
Chương 3907: Long cung bí văn (2)
Chương 3907: Long cung bí văn (2)
Ở trong quá trình này, Tô Dịch vẫn luôn ở bên xem.
Tuy không thể thấy rõ bộ dáng người đấu giá, nhưng từ trong lời nói đối chọi gay gắt của bọn họ ở lúc đấu giá, đã đại khái phán đoán ra, tổng cộng có năm người đang đấu giá, hơn nữa hẳn đều là nhân vật cấp thần tử.
Trừ Tần Kiếm Thư, Hi Ninh, còn có hai thần tử cùng một thần nữ khác.
Hai thần tử kia phân biệt tên Kim Trục Lưu, Công Dương Vũ.
Thần nữ kia thì được gọi là "Khanh Vũ" .
Sự thực này, làm trong lòng Tô Dịch cũng không khỏi nghiêm nghị.
Lúc trước đoạn thời gian đó, hắn tuy sớm đoán trước được, trong thời gian kế tiếp, thần tử thần nữ tiến vào tiên giới sẽ càng ngày càng nhiều.
Nhưng lại không ngờ, sớm có một đám nhân vật tương tự đã đến!
Chẳng qua ở tiên giới trước mắt, tin tức như vậy còn chưa truyền bá ra, hoặc là nói tin tức liên quan các thần tử thần nữ này, vẫn bị các thế lực tiên đạo lớn kia phong tỏa!
Cuối cùng, món chiến y kia rơi vào trong tay "Công Dương Vũ", giá bán đấu giá cuối cùng là tận ba ngàn chín trăm vạn khối tiên ngọc!
Đây là một con số thiên văn đủ khiến nhân vật Thái cảnh cũng run rẩy.
Dù là Tô Dịch cũng âm thầm cảm khái các thần tử này tài đại khí thô.
Rất nhanh, món chiến y phong ấn ở trong hộp đồng xanh kia bị đưa tới nhã gian chỗ Công Dương Vũ.
Mà người chủ trì bán đấu giá thì bắt đầu bán đấu giá món long cung di bảo thứ hai.
Một lần này, hắn mở ra cái hộp đồng xanh phong ấn lại kia, lộ ra bảo vật trong đó.
Lúc trước một món chiến y kia một mực bị phong ấn, cho nên mọi người đều không thể nhìn thấy chân dung.
Mà bây giờ, theo món long cung di bảo thứ hai này lộ ra hình dáng, lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường.
Đó là một tấm đồng xanh loang lổ vết gỉ, dài một thước, bên mép có tàn khuyết, vết gỉ ăn mòn nghiêm trọng, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đó tuyên khắc rất nhiều văn tự ký hiệu thần bí.
Chỉ là loại văn tự đó quái dị vặn vẹo, mọi người đều nhìn mà không hiểu ra sao.
Tô Dịch cũng nhíu nhíu mày, đây là văn tự gì?
Đại đạo văn tự của riêng Đông Hải long cung?
Lúc này, người chủ trì bán đấu giá kia giải thích: "Bảo vật này, là từ trong di tích long cung đạt được, trên đó tuyên khắc văn tự thần bí chưa biết. Theo lão nhân Cự Kình linh tộc cân nhắc, những văn tự này hẳn là long cung bí văn, trong đó rất có thể cất giấu một bí mật lớn, đáng tiếc, long cung bí văn sớm từ thời kỳ thái hoang đã tuyệt tích cùng thất truyền."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Ai nếu có thể nhận ra những văn tự này, người đó liền có thể đấu giá bảo vật này."
Toàn trường yên tĩnh.
Không ai trả lời.
Ngay cả Tần Kiếm Thư, Hi Ninh, Kim Trục Lưu các thần tử thần nữ này cũng trầm mặc.
Không thể nghi ngờ, bọn họ cũng đều không nhận biết long cung bí văn!
Mà lúc này, trong lòng Tô Dịch khẽ động, gọi ra linh hồn chiến ngẫu Lôi Trạch.
"Lôi Trạch, ngươi nhận ra những văn tự kia hay không?"
Lão vượn đeo kiếm từng nói, Lôi Trạch từng tùy tùng ở bên người Lý Phù Du, ở thời kỳ thái hoang trong năm tháng dài lâu đó, đi theo Lý Phù Du hành tẩu các nơi trong thiên hạ, nếu luận kiến thức đối với thời đại thái hoang, Lôi Trạch tuyệt đối thuộc về cấp bậc đứng đầu.
Dù sao, Lý Phù Du có thể dạy ra bốn vị môn đồ Thái cảnh, Lôi Trạch quanh năm đi theo ở bên người Lý Phù Du hành tẩu, mưa dầm thấm đất, kiến thức của hắn tất nhiên vượt xa tầm thường.
Tiếc nuối là, thần hồn Lôi Trạch bị hao tổn nghiêm trọng, ý thức đần độn.
Nếu không, Tô Dịch đã sớm có thể từ trong miệng hắn biết rất nhiều bí ẩn có liên quan với Lý Phù Du, cùng với thời kỳ thái hoang.
Ánh mắt Lôi Trạch lạnh nhạt lãnh khốc, xa xa nhìn về phía tấm đồng xanh kia.
Rất nhanh, Lôi Trạch mở miệng nói: "Chủ thượng, đó là đại đạo bí văn độc đáo Đông Hải long cung tổ long nhất mạch sáng tạo, bên trên viết là 'Thiên đạo không thể lừa... Nguồn gốc phúc họa... long cung nhất mạch... Đáng tiếc... ' " Tô Dịch mới bắt đầu rất chờ mong, dù sao, Lôi Trạch nhận ra lai lịch những văn tự cổ quái kia!
Nhưng theo Lôi Trạch đọc ra long cung bí văn trên tấm đồng xanh kia, Tô Dịch nhíu mày.
Bởi vì các bí văn kia khắc lên tấm đồng xanh, bị vết gỉ loang lổ ăn mòn nghiêm trọng, cũng trở nên không trọn vẹn, rải rác nhỏ vụn.
Tiếng của Lôi Trạch còn đang vang lên: "Quân lấy tài hưng, tất bởi tài vong..."
"Tham lam... Nguồn gốc vạn kiếp..."
"Chỉ là trả giá, lại quá nặng nề rồi."
"Không!"
"Không đúng!"
"Nguồn gốc tai họa thật sự là..."
Tiếng của Lôi Trạch đến đây dừng lại.
Tô Dịch ngẩn ra, trong lòng dâng lên một tia buồn bực khó có thể xua đi, cứ như vậy... Hết rồi?
Điều này làm Tô Dịch nhớ tới tiên sinh kể chuyện trong thế tục, mỗi khi mang một câu chuyện xưa kể đến thời khắc đặc sắc nhất liền im bặt mà dừng, nói một câu: "Muốn biết chuyện sau đó như thế nào, nghe hồi sau phân giải" .
Quả thực có thể chọc tức chết người ta!
Gặp ai tính tình không tốt, trực tiếp sẽ bùng nổ đánh người.
Chẳng qua, cái này không thể trách tới trên người Lôi Trạch.
Tấm đồng xanh kia bị ăn mòn nghiêm trọng, chữ viết loang lổ không trọn vẹn, Lôi Trạch có thể nhận ra những long cung bí văn này sớm đã hủy diệt ở trong dòng sông lịch sử, đã làm Tô Dịch rất bất ngờ.
"Không có ai nhận ra long cung bí văn trên tấm đồng xanh này sao?"
Trên phòng đấu giá yên tĩnh, người chủ trì bán đấu giá đặt câu hỏi.