Chương 4475: Kẻ vi cấm đánh vỡ ván cờ. Cứu cực chi cảnh (3)
Chương 4475: Kẻ vi cấm đánh vỡ ván cờ. Cứu cực chi cảnh (3)
Chương 4475: Kẻ vi cấm đánh vỡ ván cờ. Cứu cực chi cảnh (3)
Mà hắn thì có thể dùng trình độ kiếm đạo làm lò, hòa tan đại đạo của mình trong đó, do đó cô đọng ra một loại thần cách hoàn toàn không giống với người khác!
Trung tâm của nõ, vẫn như cũ ở trên Luân Hồi, Huyền Khư các lực lượng đại đạo này, nhưng tới lúc đó, thân thể, tính mạng, lực lượng kiếm đạo của mình chính là thần cách của mình!
Đây là lấy bản thân làm hạt giống, kiếm khai thần đồ*!
* dùng kiếm mở ra con đường thành thần
Khi lĩnh ngộ những thứ này, Tô Dịch cũng không khỏi có cảm khái "buổi sáng nghe đạo, tối chết cũng cam lòng", có cảm giác thông suốt rẽ mây nhìn trời, sáng tỏ thông suốt.
Nhảy ra ngoài ván cờ, chẳng khác nào nhảy ra khỏi lồng giam chư thiên vạn giới, con đường này, do kiếm đạo của mình đi mở, tự nhiên có thể xưng là cử thế vô song, có một không hai!
Cho dù so sánh với các kiếp trước của mình, cũng hoàn toàn khác!
Càng nghĩ, trong lòng Tô Dịch càng kích động, cũng càng cảm thấy may mắn, hơn nữa nghĩ mà sợ!
Đúng vậy, nếu không phải đánh cờ với ván cờ như không thể phá giải này, con đường tu đạo của hắn về sau, nhất định sẽ đi lại đường xưa của kiếp thứ nhất.
Cái này đối với hắn xoay người trùng tu nhiều lần mà nói, đã tương đương đi lên lạc lối!
Về sau dù có mạnh nữa, cũng chỉ tương đương với kiếp thứ nhất.
Nếu như thế, hắn từng lần chuyển thế trùng tu này, cũng liền căn bản không có ý nghĩa.
Đây, chính là nguyên nhân Tô Dịch nghĩ mà sợ.
"Lấy kiếm đạo bổ ra một con đường thành thần..." Nam tử mặc đạo bào lẩm bẩm, mắt hắn càng lúc càng sáng, trên mặt đã hiện lên một sự chấn động không thể ức chế,"Cái này quả thực là nghịch thiên phạt đạo, nếu thực để ngươi thành công, quả thực chính là người đầu tiên cổ kim tới nay không lấy mảnh vỡ kỷ nguyên thành thần! Khơi dòng lịch sử!"
Sau đó, hắn bình tĩnh lại, nói: "Con đường này, không dễ đi."
Tô Dịch gật đầu nói: "Chính bởi vì chưa bao giờ có ai từng đi, cho nên mới rất gian nan, không thể dựa dẫm, không có dấu vết có thể tìm ra, chỉ có dựa vào chính ta đi thăm dò! Chẳng qua, cũng chính bởi vì như thế, mới khiến ta rất chờ mong!"
Ánh mắt nam tử mặc đạo bào phức tạp, cảm thán nói: "Chẳng trách ngươi có thể khám phá ván cờ này."
Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một ngụm sảng khoái, nói: "Ván cờ này là kiếp thứ nhất của ta để lại nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Cũng là kiếp thứ nhất của ta, bảo ngươi ở trong năm tháng quá khứ thủ ở đây nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Trách không được, cũng chỉ có hắn, mới có thể đoán được một cái khốn cục như vậy."
Tô Dịch bừng tỉnh đại ngộ.
"Hắn cũng chỉ có thể đoán được một cái khốn cục như vậy, về phần ngươi rốt cuộc có thể khám phá hay không, hắn cũng không có khả năng biết."
Nam tử mặc đạo bào nói đến đây, đột nhiên ý thức được, Tô Dịch trước mắt, cùng kiếm khách hắn quen biết kia vốn chính là một người.
Khi Tô Dịch khám phá tất cả cái này, cũng chẳng khác nào một sự chuẩn bị ở sau của kiếm khách kia thành công!
"Lấy vô tận năm tháng bố cục, lấy luân hồi trùng tu làm bàn cờ, chỉ vì bước ra một con đường tu hành, tác phẩm lớn bực này, cũng chỉ có kiếp trước của ngươi mới làm ra được."
Nam tử mặc đạo bào cảm khái,"Mà ta làm kẻ chứng kiến, may mắn làm sao!"
Tô Dịch giương mắt nhìn về phía nam tử mặc đạo bào, nói: "Bây giờ, nên nói lai lịch của ngươi rồi chứ?"
Nam tử mặc đạo bào vươn người đứng lên, phủi phủi quần áo, nâng hai tay hướng về Tô Dịch chắp tay, nói: "Ta họ Công Dã, tên Phù Đồ, là một tiểu nhân vật chạy chân cho kiếp thứ nhất của đạo hữu, không quan trọng gì."
Đoạn lời này tỏ ra rất khiêm tốn.
Nhưng Tô Dịch biết, kiếp thứ nhất của mình chính là tồn tại đặt chân trên dòng sông vận mệnh, mà Công Dã Phù Đồ này có thể cống hiến cho kiếp thứ nhất của mình, hơn nữa còn sống đến bây giờ, đâu có thể nào là tiểu nhân vật không quan trọng gì?
Hắn vươn người đứng lên, nói: "Kiếp thứ nhất của ta, rốt cuộc là một vị tồn tại như thế nào?"
Nam tử mặc đạo bào Công Dã Phù Đồ lắc đầu nói: "Không thể nói."
Tô Dịch: "..."
Điều này làm hắn đột nhiên nhớ tới Trần Tịch tổ tiên Trần Phác, Lâm Ma Thần trưởng bối Lâm Cảnh Hoằng, tên họ cùng lai lịch của hai người đều như đại đạo vô hình, không thể nói!
"Mà thôi, ta không hỏi nữa."
Tô Dịch xua tay.
Về sau hắn tự có cơ hội biết tất cả cái này.
Công Dã Phù Đồ nói: "Ở trước khi đạo hữu tới tầng thứ chín, ta còn có một chuyện."
Tô Dịch nói: "Chuyện gì?"
Công Dã Phù Đồ lấy ra một tấm thẻ ngọc, đưa cho Tô Dịch,"Trong đó ghi lại một cảnh giới tu hành bí ẩn xen vào giữa con đường thành thần cùng Thái cảnh, cảnh giới này, được gọi là 'Cứu Cực* chi cảnh', chỉ có kẻ vi cấm, mới có thể bước vào."
* cứu cực: toàn diện, thấu đáo, cuối cùng
Tô Dịch ngẩn ra,"Tương tự với Bán Thần cảnh hay không?"
Công Dã Phù Đồ nhất thời lộ ra vẻ mặt khinh thường,"Hạng người Bán Thần, đại đạo có thiếu sót, tuy bước một chân vào trong bậc cửa thành thần, nhưng đời này trừ phi gặp đại khí vận nghịch thiên, nếu không, đừng mơ thành thần."
"Cứu Cực chi cảnh thì khác, là cảnh giới bí ẩn sau khi đánh vỡ cấm kỵ cùng thiết luật, mới có tư cách bước vào, ở trong quá khứ kỷ nguyên dài đằng đẵng thay đổi, có thể làm được một bước này, chỉ ít ỏi một dúm người."
"Những người này, là kẻ vi cấm!"