Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên (Dịch)

Chương 2561 - Chương 4588: Tạm Đến Chiến Một Trận Với Ta (1)

Chương 4588: Tạm đến chiến một trận với ta (1) Chương 4588: Tạm đến chiến một trận với ta (1) Chương 4588: Tạm đến chiến một trận với ta (1)
Đổi lại mà nói, nếu giờ phút này Tô Dịch thông qua bến đò, đến Cổ Thần Vực, chắc chắn trở thành kẻ địch chung của thiên hạ! Dù là Tô Dịch sớm có chuẩn bị tâm lý, sau khi hiểu biết những thứ này, cũng không khỏi cảm thấy cạn lời, cảm nhận được áp lực đập vào mặt!

Nói từ trên trình độ nào đó, Cổ Thần Vực so với thiên hạ Thần Vực đương thời càng nguy hiểm hơn xa!

Thực lực trước mắt của Tô Dịch, cũng còn không cách nào thật sự đánh thắng thượng vị thần, càng đừng nói đi vật cổ tay với người cấp Thần Chủ.

Nói không khoa trương, chỉ cần bị tồn tại khủng bố bực này nhằm vào, hắn tuyệt đối hữu tử vô sinh.

Hơn nữa Tô Dịch dám tin tưởng, hôm nay ngoài cánh cửa tiến vào Cổ Thần Vực kia, tất nhiên sớm có rất nhiều nhân vật cường đại chờ ở đó!

Đây là chỗ áp lực của hắn.

Chẳng qua, Tô Dịch cũng không lo lắng cái gì.

Trên thực tế, với hắn mà nói, xông pha ở Cổ Thần Chi Lộ, hoàn toàn có thể bằng vào lực lượng Kỷ Nguyên Hỏa Chủng đi hóa giải rất nhiều nguy cơ.

Ở Khởi Thủy thành như thế.

Ở Hóa Thần Tinh Hải cũng như thế.

Cho dù Cổ Thần Vực đã xảy ra biến hóa kịch liệt lớn nữa, Tô Dịch tin tưởng, chỉ cần Kỷ Nguyên Hỏa Chủng còn, nhất định có thể khiến mình tìm được biện pháp có thể ứng đối nguy cơ!

"Các hạ thực tính thả chúng ta rời khỏi?"

Phù Thao mở miệng, tựa như không dám tin sẽ dễ dàng như vậy thả bọn họ rời khỏi.

"Chẳng lẽ các ngươi muốn lưu lại?" Tô Dịch hỏi lại.

Phù Thao đột nhiên biến sắc, vội vàng lắc đầu.

"Đi nhanh đi."

Tô Dịch phất tay.

Nhất thời, Phù Thao cùng người trung niên áo bào đen kia như được đại xá, vội vàng không ngừng dịch chuyển không gian, hướng về vòng xoáy tinh không nơi xa lao đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

"Các ngươi cũng đã đạt được tự do, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào."

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía các thần tử kia.

Lúc này, rất nhiều thần tử chần chờ một phen, liền xoay người mà đi, chưa thông qua bến đò tới Cổ Thần Vực, mà là trở về Hóa Thần Tinh Hải, đi tìm kiếm cơ hội thành thần.

Đối với bọn họ mà nói, thành thần mới là quan trọng nhất!

Phật tử Liên Sinh đột nhiên đi lên trước, hai tay chắp lại, chắp tay nói: "Lần này đa tạ ân không giết của các hạ."

Tô Dịch cười lên, nói: "Theo ta biết, trong năm tháng quá khứ, còn chưa từng có bất luận kẻ nào có thể mang quá khứ, kiếp này, tương lai ba bộ vô thượng kinh Phật dung hợp quán thông, ta hy vọng... Ngươi có thể."

Liên Sinh ngẩn ra, ánh mắt trở nên phức tạp.

Nên có khí phách lớn cỡ nào, mới có thể nói ra lời bực này đối với quan môn đệ tử của kẻ địch?

Trầm mặc một lát, Liên Sinh bùi ngùi thở dài, nói: "Sinh ở cùng một thời đại với các hạ, cũng là may mắn của chúng ta, cũng là bi ai của chúng ta."

Dứt lời, hắn xoay người mà đi.

"Hòa thượng này, rõ ràng là hoàn toàn phục rồi."

Phong Vô Kỵ thầm nghĩ.

Trong lòng hắn cũng rất không bình tĩnh, tán đồng câu nói kia của Liên Sinh.

Cùng một thời đại với Tô Dịch, may mắn là, có thể có thể tận mắt chứng kiến hào quang lấp lánh chỉ thuộc về Tô Dịch, chiếu khắp cổ kim, có một không hai trên đời.

Bi ai là, phàm là người cùng cảnh giới với Tô Dịch, đều sẽ bị hào quang của hắn bao phủ, ảm đạm thất sắc!

Mạnh như Phật tử Liên Sinh thiên tuyển giả như vậy, đều chỉ có thể tự than thở không bằng!

"Ngươi vì sao không đi?"

Tô Dịch liếc Phong Vô Kỵ một cái, toàn trường hôm nay cũng chỉ còn lại có Phong Vô Kỵ một vị thần tử.

Phong Vô Kỵ nhất thời vẻ mặt trang trọng nói: "Tô tiền bối đã ban cho vãn bối tạo hóa thành thần, không cần phải đi mạo hiểm tìm kiếm cùng bôn ba nữa, vãn bối nghĩ, nếu có thể ở lại bên cạnh tiền bối cống hiến, cũng là vô cùng tốt."

"Ta không cần."

Tô Dịch tìm chỗ khoanh chân mà ngồi, tính ở trước khi tiến vào Cổ Thần Vực, tiềm tu một phen.

Phong Vô Kỵ giật mình, rõ ràng rất thất vọng, thở dài: "Trách chỉ trách vãn bối không có phúc, không thể làm việc cho tiền bối."

Nói xong, hắn từ trong tay áo bào móc ra một bình "Cửu Huyền Đoạt Thiên Đan" kia, hai tay đưa cho Tô Dịch,"Mặc kệ như thế nào, xin tiền bối phải nhận lấy bình đan dược này, coi như một chút tâm ý của vãn bối, chỉ hy vọng có thể giúp tiền bối."

Tô Dịch không khỏi buồn cười, thằng nhãi này vì nịnh bợ mình, thực sự là dốc hết tất cả tâm tư.

Chưa từ chối, Tô Dịch thu hồi bình đan dược này, nói: "Ngươi có chuyện gì ta có thể hỗ trợ giải quyết phải không?"

Phong Vô Kỵ vội vàng lắc đầu, nói: "Tiền bối có thể nhận lấy đan dược vãn bối tặng cho, đã khiến vãn bối cảm thấy vinh hạnh to lớn, lại không dám bởi vậy mà đưa ra thỉnh cầu?"

Tô Dịch cười lên,"Thả dây câu dài bắt con cá lớn?"

Phong Vô Kỵ gãi gãi đầu, nhếch miệng cười nói: "Không, vãn bối chỉ là muốn kết cái thiện duyên với tiền bối."

Tô Dịch gật đầu nói: "Duyên pháp này, ta tán đồng."

Phong Vô Kỵ nhất thời mặt mày hớn hở, cung kính hướng về Tô Dịch hành lễ nói: "Vãn bối vô cùng cảm kích! Ngày khác phàm là tiền bối có gì sai khiển, vượt lửa qua sông, muôn chết không từ!"

Rất nhanh, Phong Vô Kỵ cáo từ mà đi.

Nhìn theo hắn rời khỏi, Tô Dịch không khỏi cảm khái, La Hầu yêu tổ lão già kia, vậy mà lại bồi dưỡng ra một con cháu thú vị như thế, về sau vô luận xảy ra tai họa lớn bao nhiêu, có Phong Vô Kỵ, cũng đủ có thể bảo vệ hương khói một chi này của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment