Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên (Dịch)

Chương 2734 - Chương 4761: Thanh Phong Quan, Ti Mệnh (1)

Chương 4761: Thanh Phong quan, ti mệnh (1) Chương 4761: Thanh Phong quan, ti mệnh (1) Chương 4761: Thanh Phong quan, ti mệnh (1)
Người này nhìn như trẻ tuổi, nhưng trên người lại có một luồng khí tức cổ xưa tang thương, tỏ ra khác với số đông.

Khi ánh mắt Tô Dịch nhìn qua, nam tử áo bào bạc cười mỉm khoát tay nói: "Đừng khẩn trương, ta tên Ngả Khôn, một người qua đường."

Ngả Khôn?

Tô Dịch cười khẩy một tiếng, tên này vừa nghe đã rất lấy lệ, là thuận miệng bịa ra.

"Đã là đi ngang qua, vậy thì đi nhanh đi."

Tô Dịch thản nhiên nói.

Nam tử áo bào bạc tự xưng Ngả Khôn lại cười mỉm tới gần, nói,"Thiên hạ lớn như vậy, mà ngươi ta lại có thể ở lúc này nơi đây gặp nhau, quả thực chính là duyên phận to lớn!"

Nói xong, hắn bước một bước, đã tới trên bảo thuyền.

Tiểu hầu tử hóa thành chim sẻ đứng ở mũi thuyền giương mắt nhìn qua, trong con ngươi hiện lên một mảng lạnh lẽo.

"Ta lại không phải người xấu, sợ cái gì."

Nam tử áo bào bạc liếc tiểu hầu tử một cái, liền đặt mông ngồi ở đối diện Tô Dịch, lấy ra một cái bầu rượu, nói: "Uống không?"

Tô Dịch nói: "Không có khẩu vị."

Nam tử áo bào bạc cười nói: "Vô duyên vô cớ đến quấy rầy, quả thực sẽ làm người ta bài xích cùng phiền chán, ta hiểu."

Hắn giơ bầu rượu, ngửa đầu trút một ngụm lớn, rất thoải mái, không khách khí một chút nào.

"Ngươi nếu hiểu, tốt nhất thừa dịp ta chưa tức giận rời khỏi."

Tô Dịch vuốt ve ngón tay, thong dong bình thản nói,"Đương nhiên, ngươi nếu có ý đồ khác, nói thẳng ra ý đồ đến của ngươi là được."

Nam tử áo bào bạc gật gật đầu, nói: "Thực không dám giấu, ta đang tìm một người, tên kia nắm giữ lực lượng luân hồi, đang bị chư thiên thần phật truy nã, khiến ta cảm thấy rất có hứng thú."

Đôi mắt tiểu hầu tử hơi nheo lại.

Tô Dịch thì lạnh nhạt nói: "Ngươi tìm hắn làm cái gì?"

"Hỗ trợ."

Trên mặt nam tử áo bào bạc hiện lên một mảng bi ai,"Ta muốn mời hắn ra tay, siêu độ sư tôn ta."

Tô Dịch: "..."

Tiểu hầu tử: "..."

Gã này cũng quá kỳ quái rồi, thế mà lại muốn giết sư tôn! Nhưng còn một bộ dáng cực kỳ bi ai.

Nam tử áo bào bạc vội vàng giải thích: "Hai vị đừng hiểu lầm, ta là không đành lòng sư tôn quá thống khổ, cho nên mới mưu tính muốn giúp lão nhân gia giải thoát mà thôi."

"Vì sao phải mời hắn ra tay?" Tô Dịch khó hiểu.

Nam tử áo bào bạc thở dài: "Còn không phải bởi vì luân hồi? Sư tôn ta cho dù hôm nay tình cảnh vô cùng thống khổ, nhưng vẫn không cam lòng chết. Ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu có thể giúp hắn chuyển thế sống lại một lần, tự nhiên không còn gì tốt hơn."

Nói xong, hắn vỗ đùi, cười ha ha nói: "Hơn nữa, ta cũng rất chờ mong một ngày này đến, chờ sau khi sư tôn ta chuyển thế, ta phải đi tìm hắn, thu hắn làm đồ đệ, hàng ngày thúc giục hắn tu hành, nếu dám cãi lời, nhất định lấy thước đánh mông hắn!"

Tô Dịch: "..."

Thu nam tử áo bào bạc một đồ đệ kỳ cục như vậy, vị làm sư tôn kia, nên bất hạnh cỡ nào?

"Nhưng nếu là người nọ không hỗ trợ thì sao?" Tô Dịch nói.

Nam tử áo bào bạc suy nghĩ một lát, nói: "Ta tin tưởng, chân thành hướng tới, kiên định, chỉ cần ta lấy ra đủ thành ý, người nọ nhất định sẽ không thờ ơ!"

Nói xong, hắn lật lòng bàn tay, hiện ra một cái túi trữ vật.

"Trong túi trữ vật này của ta, đựng một ngàn viên Bất Hủ Thần Tinh, tám mươi mốt loại thần dược Tạo Hóa cảnh, đều là bảo bối hiếm lạ ta từ sư tôn nơi đó vặt được, đủ có thể khiến bất cứ thần linh nào chảy nước miếng."

"Ngươi muốn mở ra nhìn xem hay không?"

Nam tử áo bào bạc đưa túi trữ vật tới trước mặt Tô Dịch.

Tô Dịch lắc đầu nói: "Ta một người ngoài, không có hứng thú đối với những thành ý này do ngươi chuẩn bị."

Nam tử áo bào mị nheo mắt, sau đó cười ha ha nói,"Là ta lỗ mãng rồi."

Thu hồi túi trữ vật, hắn tiếp tục nói: "Những thứ này, chỉ là một trong những thành ý ta chuẩn bị, nếu người nọ có thể giúp ta siêu độ sư tôn, ta cam đoan coi hắn làm Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn để cung phụng, dốc hết tất cả đi báo đáp đại ân đại đức của hắn."

Tiểu hầu tử rất ngây dại, gã này phải có thù lớn bao nhiêu với sư tôn hắn, vậy mà bức thiết như thế muốn giúp sư tôn của hắn chuyển thế?

"Tình cảnh sư tôn ngươi thật sự rất không ổn?"

Tô Dịch hỏi tiếp.

"Đâu chỉ là không ổn, quả thực là thảm không nỡ nói, cực kỳ bi thảm!"

Nam tử áo bào bạc thở dài,"Lão nhân gia gặp vết thương đạo rất nghiêm trọng, tâm cảnh cũng xuất hiện vết rách, đã tẩu hỏa nhập ma rất nhiều lần, nhưng kỳ quái là, mỗi một lần đều từ trong tình cảnh khổ không sống nổi đó sống sót qua được."

"Hôm nay, lão nhân gia nửa thân thể cũng chôn xuống đất rồi, chỉ có thể giống như con chó già kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết."

Nói xong, vành mắt hắn đỏ bừng, đau lòng muốn chết.

Chỉ là, Tô Dịch cùng tiểu hầu tử đều rất cạn lời.

Thằng nhãi này thoạt nhìn đau lòng, nhưng cho người ta cảm giác, lại như là đang vui sướng khi người gặp họa, còn hình dung sư tôn hắn là chó già kéo dài hơi tàn...

Nghe xem, đây là lời đồ đệ nên nói?

Trầm mặc một lát, Tô Dịch đột nhiên nói: "Đổi ta là ngươi, nhất định tự tay giúp sư tôn ngươi giải thoát, để hắn không chịu tra tấn bực này nữa."

Nam tử áo bào bạc ngẩn ngơ.

Còn chưa chờ hắn mở miệng, Tô Dịch việc mình mình nói: "Tin tưởng sư tôn ngươi nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối, cho rằng ngươi tràn đầy hiếu thảo, mà sẽ không cho rằng ngươi khi sư diệt tổ."

Nam tử áo bào bạc trợn mắt cứng lưỡi, nhất thời nghẹn lời.
Bình Luận (0)
Comment