Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên (Dịch)

Chương 3195 - Chương 5222: Lấy Thân Làm Cờ (1)

Chương 5222: Lấy thân làm cờ (1) Chương 5222: Lấy thân làm cờ (1) Chương 5222: Lấy thân làm cờ (1)
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, phụ thân của Dư Tốn, cũng chính là đạo lữ của Cổ Hoa Tiên, nhất định là nhân vật lợi hại, ngay cả lão gù cũng không rõ phụ thân Dư Tốn rốt cuộc là ai."

Đột nhiên, tiếng của Tô Dịch vang lên,"Ngươi muốn đi đối phó Dư Tốn, nên để ý tính mạng khó bảo đảm."

Khuôn mặt Lữ Thanh Mân biến ảo một phen, đột nhiên quay đầu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ,"Ngươi... Đây là đang lo lắng cho ta sao?"

Tô Dịch thản nhiên nói: "Ta chỉ là không muốn để ngươi chết ở trong tay người khác."

Vẻ mặt Lữ Thanh Mân đọng lại, thở dài, xoay người mà đi.

Nhìn theo bóng người của nàng biến mất, Dịch Trần luôn trầm mặc.

Tô Dịch nhất thời cũng không biết nên nói những gì với đứa con trai tiện nghi này của mình mới tốt.

Trong lúc nhất thời, cha con nhìn nhau, cả hai không nói gì.

Bầu không khí vi diệu mà nặng nề này, làm Tô Dịch cũng mất tự nhiên một phen, chủ động đánh vỡ sự trầm mặc, nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta?"

Dịch Trần mím môi, giọng điệu cứng ngắc nói: "Không có gì để nói."

Tô Dịch: "..."

Được, tiểu tử này ở sâu trong nội tâm, tất nhiên còn có thành kiến đối với mình, cũng có oán khí cùng mâu thuẫn!

Tô Dịch day day mi tâm, không hề để ý tới Dịch Trần, lấy ra một ngọn đèn đồng.

Theo Tô Dịch cởi bỏ phong ấn của đèn đồng, một mảng hào quang rực rỡ bay lả tả, một đạo hồn thể theo đó từ trong đèn đồng bay vút ra.

Một đạo thần hồn kia là nam tử trung niên râu tóc như kích, khí chất trầm ổn như núi.

Dáng người hắn cực kỳ hiên ngang to lớn, vai rộng eo nhỏ, mắt hổ như điện, tùy ý đứng ở nơi đó, trực tiếp giống như một cây trường thương thẳng tắp, như có thể đâm thủng trời!

Yến Xích Chân.

Cha của Yến Bi Tuyết.

Cùng Dịch Đạo Huyền, Kim Hạc Yêu Chủ, Kim Nguyên Tử bọn bảy người, được xưng là tám đại nhân vật cấp chúa tể của Vô Biên hải.

Hắn tính tình hào sảng, nghĩa bạc vân thiên, từng lấy một cây "Bắc Đẩu Chiến Mâu" tung hoành chư thiên, uy chấn thiên hạ.

Ở rất lâu trước kia, Yến Xích Chân và Dịch Đạo Huyền thân thiết, đồng sinh cộng tử, như tay chân ruột thịt.

Mà lúc này, sau khi xa cách vô tận năm tháng, Tô Dịch cùng lão hữu Yến Xích Chân gặp lại!

"Lão Yến, đã lâu không gặp."

Trên môi Tô Dịch nở nụ cười, đi lên trước, vui mừng đánh giá thần hồn Yến Xích Chân.

Lúc ban đầu gặp lại Yến Bi Tuyết, hắn cho rằng Yến Xích Chân đã chết, trong lòng bi ai không thôi, buồn bã như mất mát.

May mắn, sự việc gió đã đổi chuyển, Yến Xích Chân vẫn chưa thật sự chết.

Cho dù chỉ còn lại thần hồn, đối với Tô Dịch mà nói, cũng là một sự an ủi lớn của đời người.

"Ngươi..."

Yến Xích Chân mắt như thần điện, tập trung nhìn Tô Dịch một lát, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói: "Đạo Huyền huynh đệ! ?"

Tô Dịch cười nói: "Năm đó ngươi cho rằng ta đã chết, mà trước đó không lâu ta cho rằng ngươi đã chết, may mắn, hai chúng ta đều chưa chết!"

Yến Xích Chân tỏ ra rất kích động, nhìn Tô Dịch từ trên xuống dưới, sau đó hung hăng vỗ mình một cái, cảm thụ được thần hồn nóng rát đau đớn, hắn không khỏi nhếch miệng cười to lên.

"Không phải mơ! Cái này thế mà là thật! Ha ha ha ——"

Yến Xích Chân ngửa mặt lên trời cười to.

Trong thanh âm tràn đầy vui mừng.

Tô Dịch cũng mặt đầy ý cười, tâm tình quay cuồng.

Đời người đắc ý cần tận hưởng niềm vui, huống chi là gặp lại bạn cũ xa cách đã lâu?

Cách đó không xa, Dịch Trần nhìn Tô Dịch đuôi lông mày khóe mắt không giấu được nụ cười, không khỏi giật mình.

Phụ thân tính tình lạnh nhạt cường thế này của mình, thế mà cũng có gương mặt cảm xúc biểu lộ, vui mừng vô cùng như vậy?

Tô Dịch đang nói chuyện với Yến Xích Chân.

Hai người khoanh chân ngồi, vui vẻ uống rượu, kể lại cảnh ngộ cùng từng trải trong quá khứ của mình, nhất thời đều cảm khái không thôi.

Dịch Trần ở một bên yên lặng nghe.

Ở trước kia còn không biết Dịch Đạo Huyền chính là phụ thân mình, nhận biết của hắn đối với Dịch Đạo Huyền rất mờ mịt.

Chỉ biết là đây là một vị truyền kỳ thế gian hiếm có từng chấn động chư thiên, có đệ nhất kiếm ma Vô Biên hải, đầu sỏ kiếm đạo Thần Vực, tôn sư kiếm tu thiên hạ cùng tôn thờ vân vân các mỹ dự.

Như một thần thoại cổ xưa, một truyền kỳ thế gian hiếm có ở trên con đường kiếm đạo cổ kim ai cũng không vòng ra được!

Nhưng, cũng chỉ như thế.

Niên đại Dịch Đạo Huyền tung hoành thiên hạ đã trôi qua quá lâu quá lâu, mọi thứ về hắn, cũng không khác gì thần thoại chuyện xưa, truyền thuyết mờ mịt.

Đây là nhận biết của Dịch Trần trước kia đối với Dịch Đạo Huyền.

Mà lúc này, nhìn Tô Dịch ngồi khoanh chân cùng bạn cũ cao hứng bàn luận, Dịch Trần đột nhiên cảm giác, thần thoại chiếu vào hiện thực, truyền thuyết ngay tại trước mắt.

Tươi sống như vậy, chân thật như vậy, đưa tay có thể chạm tới như vậy.

Quan trọng nhất là...

Người nọ còn là phụ thân mình!

Trong lúc nhất thời, tâm tình Dịch Trần cũng rất khó bình tĩnh, lâm vào trong trầm ngâm.

"Đạo Huyền huynh đệ, tiểu tử này là ai?"

Bất thình lình, một câu của Yến Xích Chân, đã đánh thức Dịch Trần đang trầm ngâm.

Dịch Trần theo bản năng nhìn về phía Tô Dịch.

Lại thấy Tô Dịch rất tự nhiên nói: "Con trai ta, tên Dịch Trần."

Ít ỏi ba chữ, khiến trong lòng Dịch Trần chấn động, không hiểu sao có một loại cảm giác được tán thành.

Đây vẫn là lần đầu tiên Dịch Trần nghe được, Tô Dịch chủ động hướng người khác giới thiệu mình!
Bình Luận (0)
Comment