Chương 5439: Khi Tô Dịch ra tay (2)
Chương 5439: Khi Tô Dịch ra tay (2)
Chương 5439: Khi Tô Dịch ra tay (2)
Tô Dịch thản nhiên nói: "Ta nếu không đến, chẳng phải là khiến chút tính toán nho nhỏ đó của các ngươi thất bại rồi?"
Nơi xa, Lạc Thanh Đế nheo đôi mắt lại.
Trận sát kiếp này nhằm vào Tiểu Tiểu cùng mình, ý đồ thật sự chẳng lẽ là vì đối phó Tô Dịch?
"Tính toán?"
Người trung niên mặc đạo bào khẽ giật mình, nhíu mày nói: "Ngươi đây là ý gì?"
Những lão quái vật khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh nghi.
Tô Dịch như có điều suy nghĩ,"Các ngươi không rõ? Như thế xem ra, hoặc là ta đoán sai, hoặc là... Các ngươi cũng chẳng hay biết gì."
Bọn người trung niên mặc đạo bào nhìn nhau, lông mày nhíu chặt hơn nữa.
"Bớt con mẹ nó nói chuyện giật gân!'
Một nam tử áo xám cười lạnh,"Mặc kệ tính toán cái gì, giờ này khắc này ngươi muốn sống, trước tiên cần phải qua chúng ta một cửa này!"
"Đã không thèm để ý, vậy so tài xem hư thực chứ sao."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Thanh âm còn đang vang vọng, hắn trực tiếp ra tay.
Bóng người chợt biến mất khỏi chỗ cũ.
Chớp mắt sau, một mũi kiếm vô cùng sắc bén chợt hiện, mang theo đại đạo pháp tắc tối tăm mà thần bí.
Ầm!
Kiếm ý bắn phá khắp trời, lay động tinh hà.
Trời cao như vải vẽ, nứt ra một vết rách thẳng tắp.
Phần cuối vết nứt, mũi kiếm vô song kia đã chém về phía nam tử áo xám nói chuyện.
Một kiếm này, không chỉ nhanh, càng có một loại đại thế không gì không phá, khai thiên tích địa.
Ầm! !
Nam tử áo xám nhấn bàn tay một cái, kiếm khí vỡ nát trước người, hóa thành mưa ánh sáng bay lả tả đầy trời.
"Chỉ có vậy?"
Ánh mắt nam tử áo xám nghiền ngẫm.
Ầm!
Thanh âm còn đang vang vọng, mưa ánh sáng kiếm khí vỡ nát kia đột nhiên cùng nhau run lên, lặng yên xây dựng ở nơi đây một màn kiếm, bên trong ẩn chứa bí mật luân hồi, từ bốn phương tám hướng bao trùm nam tử áo xám trong đó.
Ầm!
Màn kiếm như màn trời, che khuất bầu trời, đoạn tuyệt thập phương.
Trong màn kiếm lộ ra ra luân hồi chìm nổi, sinh tử luân chuyển các loại cảnh tượng thần bí.
Nam tử áo xám ở một cái chớp mắt bị nhốt trong đó, liền rùng mình, cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
"Ra!"
Hắn hét dài một tiếng, toàn thân nở rộ đạo quang, kết thành chín tầng dòng lũ đại đạo như sóng lớn thủy triều, trong nháy mắt ầm ầm bùng nổ.
Đây là thủ đoạn giữ mạng áp đáy hòm của hắn, tên gọi Thiên Hà Cửu Trọng Lãng, lực lượng hủy diệt kinh thế.
Tranh phong cùng cảnh giới, cực ít có ai ai dám cứng rắn chống đỡ một đòn này.
Nhưng điều khiến hắn kinh dị chính là, một đòn giữ mạng áp đáy hòm này của hắn, lại bị một màn kiếm kia mài mòn hủy diệt!
"Cái này..."
Lưng nam tử áo xám phát lạnh.
Vừa muốn ra tay lần nữa, một màn kiếm che khuất bầu trời kia đã đánh xuống.
Ở trong tầm mắt nam tử áo xám, tựa như một thế giới U Minh hoàn chỉnh buông xuống, kéo hắn đến trên đường suối vàng, thấy được cầu Nại Hà, Quỷ Môn quan, thấy được Thập Điện Diêm La, Khổ Hải trầm luân...
Mà bản thân hắn tựa như một cô hồn dã quỷ rơi vào trong lục đạo luân chuyển, bị triệt để trục xuất.
Một tâm tình tuyệt vọng, không cam lòng, sợ hãi xâm nhập tâm cảnh của hắn, khiến thần hồn của hắn bị chấn nhiếp.
Trong chớp mắt, hắn thấy đạo thể của mình bị đánh nát ở địa ngục u ám, thần hồn bị chìm vào Khổ Hải mênh mông.
Một cái chớp mắt đó khi ý thức sắp tiêu tán, hắn thấy được một vệt hào quang hoàng hôn không cách nào hình dung.
Mênh mang, hư ảo, thần bí, giống như nơi trở về của mọi sinh mệnh, tràn ngập không khí tàn lụi tĩnh lặng.
Ầm!
Chớp mắt sau, nam tử áo xám triệt để không còn tri giác.
Tất cả những thứ này kể thì chậm, thật ra chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Trong mắt người ngoài, nam tử áo xám bị màn kiếm bao trùm, vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt trống rỗng, vẻn vẹn vùng vẫy một hồi, liền bị màn kiếm hoàn toàn bao trùm, biến thành tro bụi.
Khi chết, ngay cả một tia dấu vết cũng không để lại!
Lạc Thanh Đế ngơ ngẩn.
Một kiếm thật khủng khiếp!
Dưới một kiếm, dễ dàng chém giết một vị cửu luyện Thần Chủ!
Tô đạo hữu hắn từ khi nào đã mạnh đến mức độ này rồi?
Nhớ năm đó khi đến Thần Vực, Tô Dịch vừa mới thành thần, còn là một Hạ Vị Thần.
Ngắn ngủi chín năm mà thôi, hắn đã có thể chém giết cửu luyện Thần Chủ rồi?
Lạc Thanh Đế ẩn cư chín năm qua, cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả đối với thế sự, sự tích Tô Dịch lưu lại ở Thần Vực, đều bị hắn thấy hết trong mắt.
Theo hắn biết, Tô Dịch đặt chân Bất Hủ cảnh đến nay mới một năm có thừa mà thôi!
Ai dám tưởng tượng, y cũng có thể giết cửu luyện Thần Chủ rồi?
Không chỉ Lạc Thanh Đế bị rung động, các Thần Chủ bọn người trung niên mặc đạo bào ở đây tất cả đều bị kinh động.
Vẻ mặt mỗi người hoàn toàn thay đổi.
"Chỉ vậy, ngươi cũng ngăn không được, còn dám khinh thường ta, chết không có gì đáng tiếc."
Tô Dịch lắc đầu một phen.
Hắn giọng điệu tùy ý, nhưng ánh mắt các cửu luyện Thần Chủ ở đây nhìn về phía hắn cũng thay đổi, mang theo kiêng kị thật sâu, đều như đối mặt đại địch.
Trước đó, bọn họ cho rằng thực lực bản thân Tô Dịch, căn bản không đủ để chống lại cửu luyện Thần Chủ.
Mà sự thật chứng minh, bọn họ dự phán sai.
Đồng thời sai thái quá!
"Còn có ai muốn là kẻ thứ hai quyết đấu với ta?"
Tô Dịch chắp tay sau lưng, tầm mắt nhìn quét đám địch, một bộ áo bào xanh tung bay trong gió, đặc biệt phiêu dật xuất trần.