Chương 2394: Đời người khoái ý nào bằng sáng nay (2)
Chương 2394: Đời người khoái ý nào bằng sáng nay (2)
Chương 2394: Đời người khoái ý nào bằng sáng nay (2)
Người đánh cá!
Một lần nữa nghe được Thanh Đường xưng hô giáo chủ như vậy, vẻ mặt Mạnh Thiên Doãn biến ảo không ngừng một phen, kìm lòng không được nhớ tới Tô Dịch lúc trước từng nói câu kia.
"Ngươi có việc giấu diếm ta, sư tôn ta còn nói gì?"
Chợt, tiếng của Thanh Đường vang vọng ở trong thần hồn Mạnh Thiên Doãn, trực tiếp giống như sấm sét tràn ngập thiên uy ầm ầm kích động, làm cả người Mạnh Thiên Doãn run lên, ánh mắt hoảng hốt.
Hắn theo bản năng nói: "Hắn nói đại đạo phân thân của tổ sư phái ta tự sát..."
Nói đến đây, Mạnh Thiên Doãn chợt tỉnh táo lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi dám dùng bí thuật thần hồn mê hoặc ta! !"
Thanh Đường không bận tâm hắn.
Nàng ngây ra đó.
Sư tôn thế mà nói, đại đạo phân thân của người đánh cá tự sát rồi! ?
Mạnh Thiên Doãn rõ ràng có chút hoảng hốt, nghiến răng nói: "Ta nói cho ngươi, phân thân của tổ sư phái ta tuyệt đối không có khả năng gặp nạn! Tuyệt đối sẽ không!"
Thanh Đường lặng im một lát, nhắc nhở: "Ngươi không cần lớn tiếng nhắc nhở ta như thế."
Vẻ mặt Mạnh Thiên Doãn lúc sáng lúc tối, cuối cùng không nói một lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Trên ghế mây, Thanh Đường duỗi cái lưng mỏi thật dài, trên khuôn mặt thanh lệ vô cùng hiện ra một nụ cười không ức chế được, một chớp mắt đó, ánh mặt trời chói sáng cũng tỏ ra ảm đạm.
"Đại đạo phân thân của người đánh cá thế mà tự sát rồi... Xem ra, lực lượng của Nhân Gian Kiếm... Đã bị đánh thức..."
Thanh Đường lấy ra một bầu rượu, một hơi uống cạn.
Có lẽ là sức rượu kích thích, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuộm lên một mảng ửng đỏ, hai gò má đỏ lên, một đôi mắt đẹp thâm thúy rạng rỡ tỏa sáng, đuôi lông mày khóe mắt, mờ mờ ảo ảo có một loại phong thái khác.
Đời người lúc vui vẻ nhất, không gì bằng sáng nay!
"Sư tôn, ta càng thêm chờ mong một ngày đó gặp mặt ngài..."...
Huyền Quân minh.
"Thánh tử của Tinh Hà thần giáo thế mà đã chết! ?"
Trong đại điện, khi biết được tin tức, Bì Ma không khỏi sửng sốt.
Hắn một mình ngồi ở nơi đó, trên khuôn mặt đã từng kiên nghị lúc sáng lúc tối một phen, ở sâu trong lòng càng nhấc lên sóng triều ngập trời.
Hồi lâu sau, hắn bùi ngùi thở dài, khẽ nói: "Sư tôn, từ khi ngài chuyển thế trở về, đệ tử đã chưa từng được nghe tin tức tốt nữa..."
Trên khuôn mặt Bì Ma hiện lên một mảng mệt mỏi.
Đoạn thời gian đã qua, đầu tiên là Phùng Cát, Phi Vân cường giả Họa Tâm Trai lục tục chết ở thư viện Thiên Huyền.
Sau đó, sơn môn Vũ Hóa Kiếm Đình bị đạp phá, bao gồm chưởng giáo ở trong một đám hoàng giả đền tội.
Ngay sau đó, một trận chiến Thập Vạn Yêu Sơn, lấy Họa Tâm Trai Ân Văn cầm đầu, do Già Lâu La, Bạch Ý và một đám Yêu Hoàng cùng nhau bố trí một hồi tuyệt thế sát cục, hoàn toàn thảm bại!
Về sau, Tam Nhãn Kim Thiềm sứ giả Họa Tâm Trai, cũng gặp nạn ở Trung Châu Vương thị!
Một loạt đại bại này, đã sớm ở thiên hạ Đại Hoang dẫn phát chấn động trước nay chưa từng có, tự nhiên, cũng mang tới cho Bì Ma cùng Huyền Quân minh sau lưng hắn từng lần đả kích cùng ảnh hưởng nặng nề.
Các tu sĩ trong thiên hạ, đều coi Bì Ma hắn là hạng người khi sư diệt tổ, có thể nói nghìn người phỉ nhổ, vạn người thóa mạ.
Dù là các thế lực kia từng bám vào dưới trướng Huyền Quân minh, đều lần lượt phân rõ quan hệ, trên dưới Huyền Quân minh, đã chỉ còn lại sáu đại đạo môn.
Mà hôm nay, Bì Ma vốn muốn mượn đao giết người, ai ngờ, ngay cả Tinh Hà thần giáo thánh tử Tần Phong, cũng chết thảm ở phía trước Trung Châu Vương thị!
Dù là Bì Ma tâm tính vững vàng như núi, giờ phút này cũng cảm thấy một loại áp lực trước nay chưa từng có, hoàn toàn ý thức được tình cảnh không ổn.
"Trước kia, theo Tùng Sai nói, nếu Tần Phong kia toàn lực ra tay, thậm chí cũng có thể giết chết ta, mà nay, người này lại chết ở dưới tay chuyển thế chi thân của sư tôn... Cái này có phải hay không ý nghĩa, ta nếu chính diện cứng đối cứng với sư tôn, cũng..."
Bì Ma rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn chưa từng xem nhẹ sự cường đại của sư tôn, nhưng khi biết được tu vi sư tôn chỉ ở Huyền Chiếu cảnh, ở sâu trong lòng hắn, thực ra có một loại cảm giác về sự ưu việt.
Hắn là tu vi Huyền Hợp cảnh, căn bản không kiêng kị đi chiến một trận với sư tôn.
Nhưng bây giờ, Bì Ma mới ý thức được, mình mười phần sai!
Trầm mặc hồi lâu, không do dự nữa, Bì Ma dứt khoát lấy ra "Tuyên Cổ Ma Vực Đồ", trải ra ở trên không trung.
Một góc của bức họa cuộn tròn, tòa động phủ kia vẫn đóng chặt như cũ.
Ánh mắt Bì Ma nhìn qua đó, trầm giọng nói: "Tiểu thư, không phải Bì Ma ta thiếu kiên nhẫn, mà là thế cục đã đến thời khắc khẩn trương, vô luận như thế nào, xin ngài hiện thân gặp một lần!"
Trong động phủ yên tĩnh, không có bất cứ thanh âm nào truyền ra.
Điều này làm trong lòng Bì Ma dâng lên sự sốt ruột nói không nên lời, nhịn không được nói "Sứ giả đã gặp nạn, thánh tử Tần Phong của Tinh Hà thần giáo cũng đã bị giết, mà cường giả Cửu Thiên các kia tựa như đã phát hiện không ổn, đến nay chưa từng ra tay đối với sư tôn ta..."
Còn chưa nói xong, một tiếng thở dài đột nhiên từ trong tòa động phủ kia truyền ra.
"Bì Ma, tâm cảnh của ngươi rối loạn rồi."
Thanh âm đó lặng lẽ dễ nghe, mờ mịt kỳ ảo.
Thân thể Bì Ma chấn động, trên mặt hiện lên kích động sắc, cả người hiếm thấy có chút thất thố, lẩm bẩm: "Tiểu thư, ngươi rốt cuộc chịu để ý tới ta rồi..."