Chương 2678: Nhị thế tổ (2)
Chương 2678: Nhị thế tổ (2)
Chương 2678: Nhị thế tổ (2)
Kẻ đối diện kia tuy cuồng vọng kiệt ngạo, nhưng một thân đạo hạnh lại rất mạnh, chỉ là giằng co, đã mang tới cho lão cảm giác áp bách thật lớn.
"Lão Mạnh, lấy ra đạo binh, toàn lực ra tay là được."
Nơi xa, Tô Dịch nằm ở ghế mây nhẹ nhàng phân phó.
"Toàn lực ra tay lại như thế nào? Tất nhiên là bọ ngựa đấu xe."
Hai tay nam tử áo bào ngọc đặt ở chuôi song đao bên lưng, ánh mắt nghiền ngẫm.
Mạnh Trường Vân không để ý tới.
Lão hít sâu một hơi, lấy ra một cây chiến mâu màu đen, một thân đạo hạnh Đồng Thọ cảnh trung kỳ ở trong phút chốc kéo lên đến mức cực điểm.
Ầm!
Trời rung đất chuyển.
Mạnh Trường Vân vốn giống như lão bộc không chút bắt mắt, như biến thành một người khác, mắt lạnh như điện, khí nuốt núi sông.
"Thì ra, đây mới là phong thái thật sự của vị Mạnh tiền bối kia..."
Ông lão đạo bào rung động.
Keng!
Tiếng ngân rung trời vang vọng như thủy triều, Mạnh Trường Vân vung chiến mâu, trực tiếp ra tay.
Lực lượng quy tắc cuồng bạo, bao bọc phía trên chiến mâu màu đen, mang hư không cũng nghiền nát, bùng nổ đánh ra.
Trên mặt nam tử áo bào ngọc hiện lên một mảng kinh ngạc, sau đó cười khẽ lắc đầu.
Vù!
Trong hư không ánh đao chợt lóe.
Ngay sau đó, tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên.
Bóng người Mạnh Trường Vân bị hung hăng chấn lui ra ngoài, khuôn mặt đỏ lên, khí huyết quay cuồng.
Ở trong tay lão, chiến mâu màu đen run rẩy dữ dội.
Mọi người đều chấn động.
Một đao, làm người ta cũng không kịp phản ứng, đã đẩy lui Mạnh Trường Vân!
Cũng là lúc này, mọi người mới nhìn rõ, nam tử áo bào ngọc rút ra một thanh trường đao bên hông trái, hiện ra màu bạc chói mắt, ánh sao lưu chuyển.
Giống như cầm không phải một thanh đao, mà là một dải tinh hà!
"Gia gia ta tuy là Đồng Thọ cảnh sơ kỳ, nhưng thu thập ngươi lão gia hỏa như vậy, cũng chưa đáng nói là việc khó gì."
Nam tử áo bào ngọc thản nhiên mở miệng.
Hắn tay cầm trường đao, chủ động tấn công.
Ầm!
Tinh hà đầy trời càn quét, đao khí như sôi trào, ầm ầm chém về phía Mạnh Trường Vân.
Đại chiến từ đây bùng nổ.
Mạnh Trường Vân dốc hết toàn lực chém giết với hắn, nhưng lại nhiều lần bị đẩy lui.
Nam tử áo bào ngọc kia nắm giữ lực lượng đao đạo quá mức khủng bố, trong khi vung đao, giống như tinh hà bộc phát, đao khí như giận dữ, có khí thế bẻ gãy nghiền nát.
Theo hắn xuất động, trên bầu trời, trực tiếp giống như một dải tinh hà đang nhảy múa, thần uy thế gian hiếm có.
Mạnh Trường Vân trái lại, thua chị kém em, gần như không có sức chống đỡ.
Chỉ mấy hơi thở, lão đã bị thương, tỏ ra rất chật vật.
"Lão gia hỏa, tư vị bị ngược đãi như thế nào? Nếu không phải ngươi hôm nay lấy đạo hạnh Giới Vương cảnh lấy lớn bắt nạt nhỏ, gia gia ta còn khinh thường tự hạ thân phận đến gõ ngươi!"
Nam tử áo bào ngọc cười tủm tỉm lên tiếng.
Hắn xuất đao đại khai đại hợp, đao khí tung hoành càn quét, cực kỳ bá đạo.
Điều này làm đám người Thiết Ưng đều ánh mắt tỏa sáng, chỉ hận không thể vỗ tay cổ vũ hắn!
Người tốt!
Hoàn toàn không quen biết, không tiếc đứng ra ra mặt thay bọn họ, đi gõ một vị nhân vật Giới Vương cảnh, đây là lòng dạ và khí phách như thế nào?
"Công tử, Mạnh lão bá hắn gặp nguy hiểm rồi..."
Khuynh Oản nhíu mày ngài.
Nàng lại không lo lắng Mạnh Trường Vân gặp nạn, mà là rất không vừa mắt tác phong của nam tử áo bào ngọc kia, kiêu ngạo không nói, còn như tên điên, không phân tốt xấu xen vào việc của người khác, làm người ta buồn bực.
"Không ngại."
Tô Dịch cầm bầu rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Hắn trước sau xem cuộc chiến, thu hết vào đáy mắt chi tiết chiến đấu.
"Không ngại?"
Ông lão đạo bào hoang mang.
Lão cũng khẩn trương muốn chết, sợ Mạnh Trường Vân gặp nạn, trái tim cũng treo ở cổ họng.
Nhưng vị Thẩm Mục tiền bối này lại giống như căn bản không thèm để ý!
"Cũng đúng, hắn tuy là tu vi Hoàng cảnh, nhưng bên người có Mạnh tiền bối nhân vật Giới Vương cảnh như vậy làm người hầu, thân phận của hắn nhất định không tầm thường, tự nhiên sẽ không lo lắng nguy hiểm cho tính mạng của mình..."
Ông lão đạo bào thầm than,"Chỉ là, tình cảnh vị Mạnh tiền bối kia không ổn rồi."
Vừa nghĩ tới đây, ông lão đạo bào đột nhiên chú ý tới, đám người Thiết Ưng, Dư Phong vốn vẫn quỳ gối nơi đó, vậy mà đã từ trên mặt đất bò dậy.
Các đại nhân vật thành Thiên Thanh này, ai cũng mắt tỏa sáng, tinh thần phấn chấn, không còn tư thái thấp thỏm lo âu kia của lúc trước nữa.
Hơn nữa...
Ông lão đạo bào nheo mắt, chú ý tới thái độ đại nhân vật bọn Thiết Ưng rõ ràng đã xảy ra biến hóa, ánh mắt bọn họ, ngẫu nhiên sẽ quét bên này một cái.
Rõ ràng là rục rịch!
"Nguy rồi, nếu Mạnh tiền bối bị thua, đối với đám người Thiết Ưng mà nói, tương đương quét dọn chướng ngại lớn nhất, sau khi chiến đấu kết thúc, rất có thể sẽ nhân cơ hội tiến hành trả thù!"
Trong lòng ông lão đạo bào lộp bộp một tiếng.
Lão đang muốn truyền âm nhắc nhở Tô Dịch, chợt nghe 'Ầm' một tiếng vang lớn.
Bóng người Mạnh Trường Vân, từ trên cao hung hăng đập xuống đất!
Mặt đất cũng bị đập ra một cái hố to, đá vụn bắn tung tóe.
Lại nhìn Mạnh Trường Vân, cả người chảy máu, tóc tai bù xù, rõ ràng đã bị thương nặng.
Không tốt!
Ông lão đạo bào sắc mặt trắng bệch.
"Lão gia hỏa, cái giáo huấn này có đủ hay không? Nếu không phải gia gia nương tay, a... Ngươi sợ là sớm đi đời nhà ma!"
Dưới bầu trời, nam tử áo bào ngọc 'Keng' một tiếng thu đao vào vỏ, ánh mắt tràn đầy trào phúng.