Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1006

Đột nhiên, trong lòng Liệt Sơn Hổ chấn động, khí tức nguy hiểm lan tràn toàn thân hắn, hắn nhanh chóng quay người, đánh ra một kiếm, giống như là cơn lốc, va chạm với kiếm của Sở Mộ.

Thanh âm chói tai vang lên, tia lửa bắn ra, va chạm mạnh mẽ, không khí ở chỗ kiếm va chạm nổ tung. Lực lượng trùng kích khiến cho Sở Mộ và Liệt Sơn Hổ ở trên không trung Vạn Chiến thai bay ngược ra.

- Sao ngươi có thể tránh đi một kiếm kia của ta?

Liệt Sơn Hổ ổn định thân thể, thân kiếm chấn động không ngừng, tay phải truyền ra từng đợt cảm giác đau đớn, vẻ mặt không che dấu được khiếp sợ, quát hỏi.

Một kiếm kia mặc dù không có vận dụng kiếm đạo hiện hình, nhưng mà uy lực vẫn vô cùng khủng bố, bao trùm cả Vạn Chiến Thai. Sở Mộ không ngờ lại không tổn hao một cọng lông tốc nào, còn quỷ dị xuất hiện phía sau hắn rồi đâm ra một kiếm.

Liệt Sơn Hổ khóe hiểu, những Kiếm Tôn khác cũng khó hiểu. Chỉ có Tô Hạo Sa và những Kiếm Thánh khác mới biết được.

- Không Chi áo nghĩa thật không hổ là áo nghĩa chí cao.

Tô Hạo Sa âm thầm sợ hãi, thán phục. Nếu như đổi lại là hắn, dưới loại tình huống đó, trừ cứng đối cứng ra, không có phương pháp nào khác.

Sở Mộ không có trả lời, vẻ mặt càng thêm ngưng tọng. Một kiếm vừa rồi là Trảm Thiết, lại bị Liệt Sơn Hổ ngăn chặn.

- Còn có hai kiếm.

Nhìn thấy Sở Mộ không trả lời, Liệt Sơn Hổ không có hỏi nữa. Kiếm trong tay Liệt Sơn Hổ dừng chấn động, bàn tay cũng khôi phục như thường, lại một lần nữa chém ra một kiếm.

Một tiếng rống vang lên, trên thân kiếm của Liệt Sơn Hổ, con cự hổ bằng những đường văn trên kiếm kia giống như sống lại, hóa thân thành một đầu Mãnh hổ viễn cổ, miệng rít gào, phóng tới Sở Mộ. Giương nanh múa vuốt, uy thế mạnh mẽ vô song.

Trảm Nguyệt đánh ra, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt phóng thẳng về phía mãnh hổ. Thân thể Sở Mộ biến ảo, lại quỷ dị xuất hiện sau lưng Liệt Sơn Hổ, một kiếm giơ lên cao rồi chém xuống. Một đạo cực quang màu tím xuyên thủng hư không.

Song cực.

Manh hổ là do Thổ áo nghĩa viên mãn và Hỏa chi áo nghĩa viên mãn cùng với kiếm ý viên mãn dung hợp mà thành. Uy lực khủng bố, một trảo đã vẻ vụn đạo kiếm quang màu vàng kia rồi phóng tới Sở Mộ.

Liệt Sơn Hổ nhanh chóng quay người, kiếm giơ lên cao rồi chém xuống, một kiếm mạnh mẽ chém nát đạo kiếm quang màu tím kia, lại thuận thế đâm ra mọt kiếm. Đồng thời miệng quát “Kiếm thứ ba“. Mơ hồ có hư ảnh một ngọn núi cao trấn áp xuống. Thoáng chốc, Sở Mộ chỉ cảm thấy không gian chung quanh giống như bị giam cầm, áp lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng nghiền nát tới.

Mãnh hổ rít gào, trùng kích tới, móng vuốt nâng lên rồi chộp về phía Sở Mộ. Phảng phất như coi đầu Sở Mộ là quả dưa hấu, muốn đập nát vậy.

- Áp lực thật mạnh, Nghịch Không bộ khó có thể thi triển.

Trong lòng Sở Mộ thất kinh.

Không Chi áo nghĩa quả thực là áo nghĩa chí cao, vô cùng mạnh mẽ. Nhưng mà hiện tại Sở Mộ mới chỉ lĩnh ngộ được tới bốn thành năm mà thôi. Chỉ là cấp bậc tiểu thành, hơn nữa trình độ nắm giữ Không Chi áo nghĩa của hắn chưa đủ tinh thâm. Lần này bị một kiếm kia của Liệt Sơn Hổ áp chế, đó là một kiếm của Sơn Nhạc kiếm đạo. Không cầu giết địch, chỉ cầu trấn áp, giam cầm, đây là thủ đoạn tuyệt hảo để đối phó với Không Chi áo nghĩa uy lực không đủ cường đại.

Trảo hổ rơi xuống, đầu của Sở Mộ sắp bị đánh nát, kiếm nguyên bộc phát, tay trái hắn xuất hiện một thanh kiếm khí, bổ về phía hổ trảo. Chấn Sơn kính phát động, giảm bớt lực chấn động, đồng thời còn mượn lực phát động đẩy hổ trảo ra. Mà Sở Mộ thì mượn lực phóng tới bên cạnh, Bát Diện Thiên Hoang kiếm chém ra, hư ảnh núi cao bị chém ra một vết rách, nhân cơ hội này, Sở Mộ hóa thành một đạo thân ảnh, quỷ mị thoát ra.

Ba kiếm đã qua, Sở Mộ còn sống, sắc mặt Liệt Sơn Hổ lập tức trở nên rất khó coi.

- Liệt Sơn Hổ bị mất mặt rồi.

- Sở Mộ này quả thực đủ ương ngạnh, không ngờ lại tiếp được ba kiếm của Liệt Sơn Hổ.

- Đoán chừng Liệt Sơn Hổ đã bị chọc giận, kế tiếp có lẽ hắn sẽ toàn lực ra tay.

- Táng Thiên bí kiếm: Song cực.

Nắm bắt được thời cơ, Sở Mộ đâm ra một kiếm.

Một đạo kiếm quang thâm thúy tới cực điểm, sóng chói tới cực điểm xé rách không trung, lập tức phóng về phía Liệt Sơn Hổ, nhanh tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, nhanh tới mức khiến cho Liệt Sơn Hổ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Sưu một tiếng, kiếm cương hộ thể của Liệt Sơn Hổ bị xuyên thủng. Trong lúc nguy cơ, thân thể hắn lắc lư, cố gắng né tránh. Vốn đạo kiếm quang màu tím này hướng về phía cổ họng hắn, lúc này lại đâm vào trên ngực phải. Bảo giáp Vương phẩm được phát động, chỉ sau một hơi đã bị xuyên thủng. Đạo kiếm quang màu tím lập tức xuyên thủng qua ngực phải của Liệt Sơn Hổ

Kiếm nguyên, kiếm ý toàn lực thúc đẩy, hóa thành một đạo hư ảnh cao cao. Xuất hiện ở trong ngực bê phải, ngăn cản đạo kiếm quang màu tím tiếp tục đi tới.

Đạo kiếm quang màu tím bị nghiền nát, ngực Liệt Sơn Hổ bị thương, có máu tươi chảy ra.

- Bị thương, ngươi không ngờ lại làm cho ta bị thương?

Cúi đầu nhìn ngực phải, máu tươi đỏ thẫm. Vẻ mặt Liệt Sơn Hổ giật mình, tiếp đó thì thào lẩm bẩm nói. Chợt rít gào, hóa thành gào thét. Thanh âm như sâm sét cuồn cuộn chấn động

- Ngươi làm ta bị thương? Ta muốn giết ngươi, giết ngươi.

Một tiếng ầm vang, khí tức trầm trọng mà cuồng bạo từ trong cơ thể Liệt Sơn Hổ nổ tung, khí tức vốn vô hình, nhưng bởi vì quá mức mạnh mẽ không ngờ lại hóa thành từng đạo khí lưu, giống như cơn hồng thủy tràn ra. Lại giống như cơn lốc cuốn qua, phá hủy hết thảy.

Liệt Sơn Hổ tức giận tới mức râu dựng đứng, sau lưng hiển hiện hư ảnh một ngón nui cao, trấn áp mặt đất.

- Sơn Nhạc kiếm đạo, Thiên Băng địa liệt.

Thanh âm có chút khàn khàn vang vọng, một kiếm đâm ra, chém về phia Sở Mộ.

- Kiếm đạo hiện hình...

Trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Mộ hiện lên nụ cười, không có đi chống cự, tùy ý để cho một kiếm khủng bố này đánh trúng thân thể mình. Trong nháy mắt lực lượng đáng sợ chia năm xẻ bảy thân thể hắn, hóa thành bột phấn. Mà Sở Mộ thì có thể ở trong đau đớn cực hạn này cảm nhận được thân thể mình bị hủy diệt, một loại cảm giác huyền diệu, khó có thể giải thích được hiện lên trong lòng hắn.

Chết.

Trong nháy mắt ms xuất hiện lại trên bàn tiệc.

Trọng sinh.

Quá nhanh, loại cảm giác này quá huyền diệu, khó có thể giải thích được. Sở Mộ vừa mới cảm nhận được thì đã biến mất, nhưng mà loại cảm giác này lại hóa thành một khỏa hạt giống rơi vào trong trái tim hắn.
Bình Luận (0)
Comment