Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1017

Kiếm thể.

Sở Mộ có được Tiên thiên kiếm thể, hơn nữa lại là Thiên Võ kiếm thể vô cùng hiếm thấy.

Thiên Võ kiếm thể, không thuộc tính, vì chiến mà sinh.

Đây cũng là lời giới thiệu về Thiên Võ kiếm thể, rất đơn giản, lại ẩn chứa rất nhiều nội dung.

Thiên Võ kiếm thể không giống như Kim Linh kiếm thể, Phong linh kiếm thể gì đó.... Những thứ kia có thuộc tính, mà Thiên Võ kiếm thể lại không có thuộc tính. Nó không có cách nào tạo thành tăng phúc, trợ giúp với tu luyện. Chỉ có một tác dụng, đó là chiến đấu.

Giống như biểu hiện bình thường của Sở Loạn, nhận thứ của Thiên Võ kiếm thể của nó nhanh hơn ý thức, hơn nữa còn đưa ra phản ứng trước. Hơn nữa phản ứng kia còn là phản ứng chuẩn xác nhất.

- Nếu như Sở Loạn có thể nắm giữ Thiên Võ kiếm thể của nó, hơn nữa còn đem năng lực của nó khai phá ra toàn bộ...

Sở Mộ nghĩ tới đây trái tim đã run rẩy, có lẽ tới loại cấp độ này, bằng thực lực, ngay cả hắn cũng không có cách nào đánh bại Sở Loạn..

Đã hiểu rõ thân thể Sở Loạn đặc thù, cho nên khi dạy bảo, Sở Mộ thay đổi một chút, điều chỉnh này làm cho Sở Loạn thích ứng với thân thể Thiên Võ kiếm thể của mình. Dần dần khiến cho ý thức đuổi theo phản ứng của thân thể, tiến tới siêu việt, rồi sau đó lại khống chế.

Không thể nghi ngờ, đây là một quá trình dài dằng dặc mà gian nan. Thời gian của Sở Mộ không đủ, chỉ có thể đánh căn cơ vững chắc cho Sở Loạn mà thôi. Sau nầy cần phải dựa vào chính bản thân hắn cố gắng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày một, mỗi một ngày, Sở Loạn và Ngạo Huyền kiếm vệ đều tiến bộ. Rốt cuộc, tám tháng cũng trôi qua.

Sắc trời lờ mờ, mây đen cuồn cuộn, che kín bầu trời.

Hạt mưa to như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, mưa to như trút nước rơi xuống mái nhà. Lá cây, mặt đất phát ra tiếng vang soàn soạt, không ngớt, không dứt. mặt đất một mảnh bao la mờ mịt, mưa to như vậy giống khiến cho thiên địa dung nhập vào làm một thể, không phân trên dưới.

Có gió thổi qua, trong tiếng rít, làm cho mưa to mang theo vài phần vận luật.

Đây là khoảng thời gian có chút thương cảm, bởi vì mưa gió bão bùng, bởi vì tống biệt.

Thời tiết như vậy đại bộ phận người đều ở trong nhà không ra, sợ bị mưa ướt hết người. Nhưng mà lúc này bên ngoài Khai Dương thành lại tụ tập một đám người, trên trăm người. Mỗi một người tay đều cầm dù, đứng trong mưa to, giầy và ống quần của bọn hắn đều bị mưa bắn làm ướt nhẹp, nhưng mà bọn hắn dường như chưa từng phát hiện ra vậy.

Mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh trước mắt, có chút không nỡ. Trong đó có một bộ phận có nước mắt, chỉ là cố gắng kiềm chế không cho nó rơi xuống mà thôi.

Đạo thân ảnh kia không có cầm dù, cứ đứng như vậy trong màn mưa, túy ý để cho mưa trút xuống. Những hạt mưa to rơi vào trên người hắn lại giống như bị một bức tường vô hình ngăn cách, tự nhiên chảy xuống dưới đất.

Mặt đất dưới chân hắn không có một chút mưa rơi nào, một mảnh khô cong.

- Mưa lớn rồi, trở về đi.

Hai mắt Sở Mộ chậm rãi đảo qua mọi người, mở miệng, lạnh nhạt nói. Ngữ khí có một tia run rẩy khó có thể phát giác ra, hắn cực lực thu liễm cảm giác không nỡ trong lòng.

- Mộ nhi.

Lý Vân Lan hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói không thành tiếng.

Sở Hành vân đỡ lấy Lý Vân Lan, không nói một lời nhìn Sở Mộ. Sở Mộ có thể cảm nhận được ánh mắt không nỡ và cổ vũ từ bên trong mắt phụ thân.

- Sư phụ, lúc nào con mới có thể gặp lại sư phụ đây?

Một đạo thân ảnh nho nhỏ đi về phía Sở Mộ, thân thể thẳng tắp mà quật cường đứng trong thiên địa. Đứng trước mặt Sở Mộ, ngẩng đầu, bờ môi Sở Loạn run run, mở miệng nhưng không nói thành tiếng, thanh âm kia giống như nức nở.

- Một ngày kia, khi con có thể tiến vào Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, khi đó sẽ có cơ hội gặp lại ta.

Sở Mộ vươn tay vuốt đầu Sở Loạn, khẽ cười một tiếng rồi nói:

- Chú ý tu luyện, nhớ kỹ lời dạy của ta đối với con.

Dứt lời, Sở Loạn đã khóc không thành tiếng, chỉ ôm lấy tay Sở Mộ, cúi đầu, cắn chặt răng.

Nhìn Sở Loạn, trong mắt Sở Mộ có chút ôn hòa. Tuy rằng chỉ ở chung mấy tháng, nhưng mà Sở Mộ cũng dùng tâm huyết dạy bảo Sở Loạn, dạy nó làm người, học kiếm.

Mà trong nội tâm của Sở Loạn, Sở Mộ giống như lão nhân bán đồ ăn thu dưỡng nó vậy, đều là người quan trọng nhất trong tính mạng của nó, không thể thay thế.

- Ta đi đây.

Thu bàn tay lại, Sở Mộ đảo mắt qua mọi người, thân thể thẳng tắp, khẽ búng người, thóa thành một đạo lưu quang chạy như bay về phía xa.

- A Mộ, có rảnh nhớ trở về.

Sở Thiên đột nhiên rống to, kiếm khí cuồn cuộn. Thanh âm như sấm sét rít gào, vang vọng thiên địa, khiến cho những hạt mưa bị đánh bay.

- nếu như có thể, tự nhiên đệ sẽ trở về, chỉ là lần này...

Tiếng rống to của Sở Thiên truyền vào trong tai, Sở Mộ cười khổ một tiếng, âm thầm nói.

Thế giới Thái cổ rốt cuộc là thế giới gì, Sở Mộ không biết, cũng không hiểu một chút nào về nó.

Hắn cũng không biết sau khi tiến vào thế giới Thái cổ có thể trở lại hay không. Lại càng không biết trong thế giới Thái cổ hắn sẽ thế nào.

Có lẽ tiến thêm một bước, dũng cảm tiến tới, tinh tu kiếm đạo. Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm gì đó, táng thân trong Thái cổ.

Hết thảy đều không biết, không có một ai có thể khẳng định mình không chết.

Lần này rời đi, tiền đồ không biết, tất cả đều do bản tâm, quyết chí tiến lên, vượt mọi chông gai, không hơn.

Sở gia, Sở Mộ coi như yên tâm, không cần lo lắng. Bởi vì trong chín tháng qua, hắn lưu lại tài nguyên tu luyện hùng hậu cho Sở gia, cũng đánh xuống căn cơ vững chắc.

Mười hai Ngạo Huyền kiếm vệ, dưới sự dốc lòng bồi dưỡng của Sở Mộ. Tu vi bọn hắn đều tăng lên tới cấp độ Khí Hải cảnh nhập môn. Đương nhiên cao có, thấp có. Có người đạt tới Khí Hải cảnh nhập môn đỉnh phong. Có người chỉ mới vừa vững chắc đặt chân ở cấp độ Khí Hải cảnh nhập môn mà thôi.

Năng lực chiến đấu của bọn hắn dưới sự bồi dường của Sở Mộ đã vượt qua rất nhiều Kiếm giả ngang cấp.

Nói đơn giản, trong Đông kiếm vực này, dưới tình huống không sử dụng bí pháp. Thực lực mỗi một Ngạo Huyền kiếm vệ đều có thể chiến đấu với Kiếm giả đạt tới Khí Hải cảnh đại thành, đương nhiên không tính kiếm đào. nếu như vận dụng bí pháp, thậm chí có thể chém giết Kiếm giả Khí Hải cảnh viên mãn bình thường.

Nếu như Ngạo Huyền kiếm vệ liên thủ, bố trí Kiếm Vũ Tiêu tiêu tiêu trận, uy lực khủng bố kia có thể tuyệt sát bất luận một Kiếm hào nào. Cho dù là loại kiếm hào cấp bậc như Tuyệt Vô Đạo cũng có thể chống lại.
Bình Luận (0)
Comment