Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1156

Hắn đứng ở nơi này một canh giờ liền đạt tới cực hạn, tiếp chờ tại đây sẽ tạo thành phá hư thế giới tinh thần, Sở Mộ đành phải lui quay người rời đi.

Thu hoạch không lớn, chỉ đạt được mười ba khỏa viên âm sát kết tinh mà thôi.

Sau khi thoát khỏi âm sát khí trạng thái dịch, Sở Mộ lấy trường bào mới ra mặc, hắn nghĩ thầm phải tìm bảo ý mới mới được, miễn mỗi lần đi vào phải thay đổi bảo y.

Hơn nữa bảo y còn phải có đủ lực phòng ngự, tương đương thêm một tầng bảo đảm.

Huyết Kiêm Bào của Phần Huyết Kiếm Vương chính là bỏa y Hoàng cấp thượng phẩm, chỉ có đều tu vi đạt tới Thần Ngưng Cảnh mới có thể mặc, nếu không hắn không thể thừa nhận bảo y hạn chế.

Nguyên Cực Cảnh, mặc kệ thực lực rất mạnh cũng chỉ có thể mặc bảo y vương cấp, chỉ có điều bí bảo bảo y này còn thưa thớt hơn bảo giáp, bởi vì chế tác thập phần khó khăn và không thể rèn, chỉ thần thài sư đặc thù mới làm ra được, bởi vậy giá cả bảo y cực cao, có thể mặc bảo y đều có thân phận và thực lực hơn người.

Rời khỏi Vạn Tà Cốc, Sở Mộ lấy chiến tích kiếm lệnh ra truyền âm cho Đồ Cương và Tần Sơn Hà, chiến tích kiếm lệnh chính thức có khác biệt lớn với chiến tích kiếm lệnh tạm thời, trong đó có một điểm khác biệt rõ ràng, chiến đội trong phạm vi nhất định có thể truyền âm xa mười dặm.

Dĩ vãng tiểu đội chiến đội Trảm Ma chết dưới kiếm của Sở Mộ đều là bị miểu sát, cho dù không bị miểu sát nhưng dưới áp lực Sở Mộ mang lại đè ép không thể phân tâm, càng đừng nói cầm chiến tích kiếm lệnh truyền âm.

Huống chi khoảng cách mười dặm trong Huyết Sắc Hoang Nguyên chỉ là một đoạn rất ngắn, có thể trong trăm dặm tìm được tiểu đội Trảm Ma khác cũng là chuyện không tưởng.

Sau khi nghe Sở Mộ truyền âm, Đồ Cương và Tần Sơn Hà lập tức đi tới kiếm lâu của Sở Mộ.

Trải qua Vạn Tà Cốc, rèn luyện hơn sáu mươi ngày, phối hợp với Cửu Chuyển Tâm Ấn Quyết, hơn nữa Sở Mộ dạy đạo phương pháp rèn luyện đạt hiệu suất cực cao, kiếm ý và áo nghĩa của Đồ Cương đạt tới sat chuyển cực hạn, chính thức cực hạn, tốc độ áo nghĩa cũng đạt tới ba chuyển, thập phần khó được.

Kiếm ý và áo nghĩa của Tần Sơn Hà đều đạt tới năm chuyển, chỉ có điều từ năm chuyển sơ kỳ tăng lên năm chuyển trung kỳ, cũng có tiến bộ rõ ràng, lực công kích tăng lên trên diện rộng.

- Chiến đội Chấn Thiên chúng ta chỉ có ba người, còn kém bảy người.

Sở Mộ nói với Đồ Cương cùng Tần Sơn Hà:

- Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta trừ tăng cường thực lực bản thân ra, còn phải tìm kiếm thành viên thích hợp phát triển chiến đội Chấn Thiên.

- Đội trưởng muốn chế tạo một chiến đội tinh nhuệ, ta có một người nhưng kẻ này rất cao ngạo...

Đồ Cương hơi do dự sau đó lên tiếng.

- Ai?

Sở Mộ sinh ra một tia hiếu kỳ, Tần Sơn Hà cũng chằm chằm vào Đồ Cương.

- Tên này là là người Đạm Đài thị, cũng là nội viện đệ nhất nhân dưới Thần Ngưng Cảnh, hắn tên là Đạm Đài Lưu Quang, rất lạnh rất ngạo, không thích nói chuyện, là đối thủ một mất một còn với ta.

Đồ Cương nói, dường như nghĩ tới cái gì đó liền căm tức nói ra.

- Vậy ngươi và Đậm Đài Lưu Quang kia ai lợi hại hơn?

Tần Sơn Hà hỏi.

- Trước kia thực lực của hắn còn mạnh hơn ta một ít, nhưng hiện tại ta nhất định mạnh hơn hắn.

Đồ Cương lập tức nói ra:

- Đạm Đài Lưu Quang lĩnh ngộ quang chi áo nghĩa, tốc độ xuất kiếm của hắn quá nhanh, nhanh như tốc độ ánh sáng.

- Nếu hắn nguyện ý gia nhập chiến đội Chấn Thiên, ta hoan nghênh hắn.

Sở Mộ mỉm cười, ngạo chính là đặc quyền của kiếm giả, ngạo mà không có thực lực là ngạo vô căn cứ, ngạo mà có thực lực là bản lĩnh.

Sở Mộ không sợ đối phương ngạo, chỉ sợ đối phương không có thực lực.

- Tốt, ta sẽ đi mời hắn ngay!

Đồ Cương nói xong liền đứng lên rời đi, hắn có hai thân phận, đệ tử tinh anh Thiên Phong Kiếm Cung và đệ tử Hồng Thiên giáo, hắn có thủ đoạn liên lạc với Đạm Đài Lưu Quang.

- Đạm Đài Lưu Quang là đệ tử Đạm Đài thị, là đệ nhất nhân dưới Thần Ngưng Cảnh của Hồng Thiên giáo, là đối thủ cũ của ngươi, như vậy địa vị của ngươi Hồng Thiên giáo cũng không thấp.

Sở Mộ nói thầm.

Chỉ có điều Đồ Cương không nói thân phận của mình, Sở Mộ cũng không có ý hỏi, tóm lại chỉ cần không nguy hại với chiến đội Chấn Thiên, hắn cũng mặc kệ chuyện riêng của đội viên.

Qua nửa canh giờ sau, Đồ Cương quay về kiếm lâu.

- Ta đã thông báo cho hắn, trong vòng ba ngày hắn sẽ tới đây.

Đồ Cương nói.

Thời gian ba ngày, Sở Mộ tu hành theo lệ cũ, hắn phân ra một ít thời gian nghiên cứu âm sát kết tinh, hắn phát hiện âm sát kết tinh nhỏ như hạt đậu nành nhưng âm sát khí trong đó vô cùng tinh khiết, thu nạp vào trong thế giới tinh thần liền tự chủ ăn mòn rèn luyện kiếm ý và kim chi áo nghĩa, mỗi một viên có thể kiên trì một ngày.

Hắn đang nghiên cứu Cửu Chuyển Thiên Chấn Tâm Ấn Quyết đệ bát thủ ấn, bởi vì Sở Mộ khiếp sợ phát hiện kiếm ý bảy chuyển kim chi áo nghĩa bảy chuyển còn chưa phải cực hạn của hắn, nói cách khác, hắn còn có thể rèn luyện tới bát chuyển, thậm chí cao hơn.

Kiếm ý và kim chi áo nghĩa bát chuyển đã mạnh mẽ như thế, nếu là bát chuyển sẽ cường đại tới mức độ cực kỳ đáng sợ, trong lúc nhất thời Sở Mộ không tưởng tượng nổi.

Chỉ có điều muốn hoàn thành đệ bát thủ ấn tối thiểu cần thời gian ba tháng, sau này muốn rèn luyện trong Vạn Tà Cốc cũng có hiệu suất rèn luyện gấp năm lần, cũng cần thời gian sáu tháng bảy mới có thể đột phá.

Ba ngày sau, Đồ Cương lại đi tới, trừ Tần Sơn Hà còn có một người xa lạ.

Người này tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy, tóc dài xóa vai, lông mi như kiếm, hai mắt như sao trời, thần sắc đạm mạc, có dáng vẻ lạnh lùng không đặt mọi thứ vào trong mắt, sắc mặt của hắn quả nhiên dúng như Đồ Cương nói, là vô cùng cao ngạo.

- Đạm Đài Lưu Quang, hắn chính là Sở Mộ, đội trưởng chiến đội Chấn Thiên, thực lực còn mạnh hơn ta.

Đồ Cương nói với kiếm giả cao ngạo trước mặt.

Đạm Đài Lưu Quang nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt bắn ra hào quang ác liệt vào trong đôi mắt Sở Mộ giống như ném đá vào biển cả, hắn trực tiếp xem nhẹ Tần Sơn Hà.

Nội viện Đạm Đài thị, đệ nhất nhân dưới Thần Ngưng Cảnh không phải nói chơi, kiếm giả thực lực như Tần Sơn Hà không thể ngăn cản một kiếm của hắn, giống như con sâu cái kiến cho nên không đặt vào trong mắt.

Ngược lại Sở Mộ cho hắn cảm giác nhìn không thấu, thậm chí còn sinh ra vài phần kiêng kị.

Hắn lại đảo mắt nhìn sang Đồ Cương.

- Như thế nào, muốn đánh một trận hay không?

Đồ Cương cười hắc hắc:

- Thực lực của ta còn mạnh hơn lúc trước.

- Đến!

Đạm Đài Lưu Quang chỉ nói một chữ.
Bình Luận (0)
Comment