Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 125

Chưởng giáo La Thiên Hùng cùng với ba vị Chưởng viện và các vị các trưởng lão, đều chấn động, thân thể thiếu chút nữa ngồi không yên phải đứng dậy. Hai mắt trợn trừng. Trong mắt bọn họ có tinh quang kinh người lưu chuyển. Miệng há lớn, gương mặt hơi co quắp, lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm của Tiêu Thiên Phong chưa đến, không khí xung quanh đã bị nhuộm thành màu vàng nhạt, ngưng tụ ra thành từng thanh khí kiếm màu vàng nhạt, tập trung vào Sở Mộ, nhanh chóng bắn nhanh đến. Trên đường đi, chúng phát ra những âm thanh vèo vèo xé rách không khí. Ngoài hai mươi thước, các đệ tử đều có thể cảm giác được trong không khí tràn ngập khí tức phong quang, khiến cho bọn họ cảm giác da bị đâm đau.

- Không có cách nào né tránh...

Trong lòng Sở Mộ cực kỳ kinh hãi. Không ngờ Thiên Phong Tuyệt Sát của Tiêu Thiên Phong khiến hắn cảm thấy cho dù mình toàn lực thi triển ra Phong Trung Du vẫn không có cách nào tránh được. Đây không chỉ có nhanh, mà còn mạnh mẽ. Mạnh mẽ tới mức không gì sánh nổi. Mạnh mẽ tới mức làm cho người khác run rẩy. Dường như ở dưới một kiếm này, tất cả sinh linh chỉ là những con kiến hôi, sống chết không thể tự mình quyết định!

- Nếu không có cách nào né tránh, như vậy... Ta sẽ đánh tan!

Hít một hơi thật sâu, khí tức quanh thân Sở Mộ nội liễm. Ý chí của hắn, tinh thần của hắn, linh hồn của hắn, thân thể của hắn, kiếm của hắn đồng bộ. Trong đầu dường như vang lên tiếng ngâm nga cao vút:

- Kiếm giả, khi có phong quang, không sợ hãi. Bất khuất không buông tha. Không oán không hối hận. Chỉ cần kiếm trong tay, vượt mọi chông gai, chém nát tất cả những gì ngăn cản. Chạy thẳng tới bờ bên kia!

Dày đặc, mênh mông, phong quang, bá đạo, sắc bén. Trong nháy mắt thân hình Sở Mộ dường như lớn lên gấp mười lần. Hắn đứng vững vàng trên mặt đất, giống như một thanh kiếm hướng thẳng lên trời cao, nhắm thẳng vào vòm trời, muốn phá hết trời cao, du ngoạn sơn thuỷ tuyệt đỉnh.

Dường như có vô cùng vô tận kiếm khí màu vàng nhạt bắn tới, trong nháy mắt chợt dừng lại. Chúng giống như sương mù bị gió thổi qua, nhanh chóng tán loạn. Một kiếm phong quang của Tiêu Thiên Phong phá không lao đến, ở trong nháy mắt đã dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hình như tối sầm lại. Tiếp theo thân hình Sở Mộ lớn lên, giống như một người khổng lồ, sừng sững ở trước mắt, không có cách nào địch nổi, không thể nào vượt qua, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên. Đây là một khí thế cực kỳ cường hãn, khiến mình gần như hít thở không thông. Khí tức của bản thân bị kìm hãm chợt dừng lại, không có cách nào lưu chuyển, uy lực giảm sút đi rất nhiều.

Màu vàng nhạt chảy xuôi trên Bách Luyện Kiếm bị đánh gãy, không có cách nào tiếp nhận, trở nên hỗn loạn. Thân hình Tiêu Thiên Phong sau khi đã dừng lại, không có cách nào tiếp tục lao về phía trước, chỉ đành phải hạ xuống. Nhịp tim hắn đập rộn lên, nhanh gấp đôi. Toàn thân hai tay, hai chân lại có chút vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững.

Mà lúc này, một khí thế đáng sợ giống núi cao chỉ có thể ngước mặt nhìn kia lại biến mất, dường như chưa bao giờ từng xuất hiện qua. Cảm giác vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng...

Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong, cách xa nhau ba thước, cầm kiếm đối diện nhau. Sắc mặt của hai người đều có chút trắng bệch. Trong mắt, vẻ mệt mỏi lan tràn. Nhưng bên cạnh đó còn có một tinh quang trước đó chưa từng có nổi lên trong đáy mắt.

Hai người đều không nói gì, giống như thành pho tượng mãi mãi đứng sừng sững vậy, vẫn không nhúc nhích. Ngay cả một làn gió cũng không thổi qua. Màu vàng nhạt và màu xanh nhạt phía trên thanh kiếm trong tay bọn họ cũng nhanh chóng biến mất, giống như làn khói nhẹ tiêu tan.

Răng rắc răng rắc!

Những tiếng vỡ vụn khiến người ta kinh ngạc liên tục vang lên. Thanh kiến trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong xuất hiện từng vết nứt, nhanh chóng lan tràn, từ kiếm cách đến mũi kiếm, sau đó bị vỡ nát.

Những tiếng leng keng không ngừng vang lên. Từng mảnh trên thân kiếm vỡ vụn ra, rơi xuống đất, đập vào phía trên kiếm dài cứng rắn, bắn ra vô số tia lửa. Từng mảnh vụn nảy lên, bắn ra xung quanh, sau đó trở về yên lặng.

Trong tay Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong chỉ còn lại có chuôi kiếm.

Tiếng vỡ vụn và tiếng va chạm vào nền đá khiến mọi người giật mình tỉnh lại. Mỗi người giống như vừa trải qua một giấc mộng lớn, hiện tại thức tỉnh. Trên vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên.

- Kiếm vỡ nát...

- Chuyện gì xảy ra?

- Hình như... Hình như vừa rồi mới phát sinh ra chuyện gì lớn lao...

Các đệ tử đều kinh ngạc đều nghi ngờ không ngừng. Chỉ trong nháy mắt kia, Thiên Phong Tuyệt Sát cùng nửa bước kiếm thế đều vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có khả năng hiểu được, vượt ra khỏi đồ cao mà tư tưởng của bọn họ có khả năng đạt được, vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ đối với thế giới kiếm giả.

Chỉ có các cao thủ Hóa Khí Cảnh, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng. Trong lòng bọn họ lại vô cùng chấn động. Trong một nháy mắt kia, bọn họ đều cho rằng mình có phải đang nằm mơ.

Không ngờ trên người hai đệ tử Kiếm Khí Cảnh, bọn họ lại nhìn thấy được thứ mà ngay cả cao thủ Hóa Khí Cảnh cũng không nhất định có thể nắm giữ được!

- Người nào thắng?

Đột nhiên, có một đệ tử nói.

- Đúng vậy, người nào thắng?

Lực chú ý của rất nhiều đệ tử đều bị dời đi. Mỗi người đều đưa mắt quét tới quét lui ở trên người Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong, tràn ngập nghi ngờ. Bọn họ rất muốn nhìn được rốt cuộc là người nào giành được chiến thắng.

- Không biết. Thoạt nhìn hình như là không phân thắng bại. Các ngươi nhìn xem, kiếm của bọn họ đều bị vỡ nát.

Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cũng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì trong một nháy mắt kia. Bọn họ cũng không kịp phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ theo bản năng, cảm giác được đó là một điều đặc biệt khủng khiếp.

Theo bản năng, tất cả nhìn về phía La Thiên Hùng. Bọn họ cảm thấy chỉ có La Thiên Hùng mới có thể nhìn ra được giữa hai người này, ai thắng ai bại. Nhưng La Thiên Hùng lại không lên tiếng.

La Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh La Thiên Hùng, đôi mắt chớp động, tràn ngập vẻ hiếu kỳ.

- Ta lấy mười hai thành lực, thi triển ra tuyệt sát chiêu đến nay cũng không có cách nào nắm giữ hoàn mỹ, vẫn không có cách nào đánh bại được ngươi.

Môi Tiêu Thiên Phong thoáng động, lấy giọng nói có chút suy yếu chậm rãi nói:

- Hiện tại, ta đã không còn sức lực để chiến đấu được nữa. Có thể đứng được đã là miễn cưỡng. Lần đấu kiếm này, là ta thua.

Sở Mộ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Quả thực, Sở Mộ còn có dư lực. Mặc dù thi triển ra nửa bước kiếm thế khiến hắn cảm thấy hiện tại rất mệt mỏi, kiếm trong tay cũng vỡ nát. Nhưng hắn vẫn có thể ra tay.

- Thắng bại chỉ là nhất thời. Ta cần nhiều thời gian hơn. Mười năm sau, chúng ta lại chiến đấu một trận.

Tiêu Thiên Phong nói. Cho dù mệt mỏi cũng khó có thể che giấu được phong quang của hắn. Phong quang sắc bén đến cực điểm. Hơn nữa, hắn tràn ngập chờ mong. Hắn tin tưởng, chỉ cần mười năm, cho dù không có cách nào hoàn toàn thu nạp được truyền thừa... ít nhất... cũng có thể thu nạp một phần, biến hóa cho mình sử dụng, thật sự phát huy ra uy lực.
Bình Luận (0)
Comment