Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1260

- Ồ? Không tệ, tư thế này có chút giống nha.

Còn chưa bắt đầu thức thứ nhất thì đã có một đạo thanh âm châm chọc vang lên. Chỉ thấy có ba Kiếm giả eo giắt trường kiếm, từng bước một đi tới. Trên mặt mang theo vẻ châm chọc.

Các đệ tử khoảng cách gần Sở Mộ cả kinh, vội vàng thối lui, giống như sợ bị ảnh hưởng tới vậy.

Trong lúc mơ hồ Sở Mộ cũng nghe thấy tiếng thấp giọng nghị luận ở phía xa, ánh mắt Sở Mộ nhìn về phía ba người vừa mới tới. Trong mắt hiện lên hàn ý.

Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, sẽ xuất hiện tranh đấu...

Mấy ngày nay, các đệ tử tới từ tuyển chọn một trăm năm một lần gia nhập, là các nhân vật mới. Mà các đệ tử được tuyển chọn từ các thành trì, thôn trấn dưới Thiên Hoang thần sơn thì coi mình là địa chủ. Hơn nữa thời gian nhập môn của bọn hắn sớm hơn. Thời gian tiếp xúc với Thiên Hoang kiếm điển và Thiên Hoang kiếm thể, Thiên Hoang kiếm thuật sớm hơn. Lại bởi vì hoàn cảnh nơi này, so với bên ngoài càng dễ tu luyện. Đủ loại nguyên nhân khiến cho bọn hắn tự cho là mình rất cao. Cảm thấy tài trí hơn người

Vì vậy mới có tình cảnh lặp đi lặp lại, những đệ tử từ bên ngoài mới tới liên tục bị bắt nạt.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, những người mới bị bắt nạt, sỉ nhục có tới mấy ngàn. Khiến cho rất nhiều người mới căn bản không dám tới diễn võ trường luyện kiếm.

Kiếm giả có thể tiến vào Thiên Hoang địa cung đều là thiên tài, cũng không phải là người đơn giản. Lúc bị bắt nạt cũng phản kích. Nhưng vấn đề là, tài nghệ không bằng người, không phản kích còn tốt. Một khi phản kích chẳng những bị đánh bại mà còn bị hung hăng nhục nhã một phen, bị lăng nhục một chầu.

Thậm chí ngay cả người có thực lực như Quý Vũ Trữ, Vạn Lưu Phong cũng bị hung hăng nhục nhã một phen.

- Vị sư đệ này hẳn là mới từ bên ngoài tới đúng không? Có phải sư đệ đang cảm thấy Thiên Hoang kiếm thuật rất là thần kỳ, bình sinh hiếm thấy đúng không?

Ba người đang đi tới kia, người cầm đầu có chút đắc ý nói với Sở Mộ:

- Sư huynh ta gần đây lấy việc giúp người làm niềm vui. Thích nhất là chỉ điểm các sư đệ mới tới. Làm lớn mạnh Thiên Hoang địa cung chúng ta.

Người bốn phía nghe được câu này mặt tối sầm lại, cười nhạo không thôi. Vạn Lưu Phong cũng trong đám người, vốn nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện, hắn đang định đi tìm Sở Mộ gây phiền toái. Thế nhưng không ngờ còn chưa kịp đợi hắn ra tay thì đã có đệ tử cũ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Thực lực đệ tử cũ hắn biết rõ, đều rất lợi hại. Có thể đơn giản đánh bại hắn, lần này Sở Mộ tất sẽ bị hung hăng nhục nhã một phen.

- Đa tạ sư huynh, không biết sư đệ ta lấy gì để đền đáp ý tốt của sư huynh đây?

Sở Mộ mỉm cười, nói.

- Sư huynh ta gần đây thiếu đan dược, sư đệ có lẽ mới nhận được một ít Chân hoang đan hạ phẩm. Trước tiên cho sư huynh ta mượn dùng một lát Đợi ngày sau sư huynh ta sẽ trả lại gấp bội cho sư đệ.

Tên cầm đầu có ria mép nói, những lời này mấy ngày qua hắn đã nói qua hơn mười lượt, cho nên rất là thành thạo.

- vậy làm phiền sư huynh rồi.

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

- Sư đệ không cần phải khách khí như vậy.

Tên có ria mép này cười, trong lòng thấy thoải mái không thôi. Mấy ngày nay hắn ra tay vài chục lần, nhiều lần giáo huấn đám người mới này một chầu, sau đó mới đoạt được Chân Hoang đan hạ phẩm. Một lần một lọ, mười hạt. Hiện tại đã thu được khoảng mấy trăm hạt. Đại bộ phận trong đó tuy rằng nộp lên trên, thế nhưng cũng có một phần nhỏ, hơn chục hạt còn trong tay hắn. Như vậy cũng đủ để hắn tu luyện trong khoảng thời gian ngắn.

Về phần hoàn lại, bất quá chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Ai tin, kẻ đó chính là đồ ngốc.

Tên có ria mép rút kiếm, hai tên bên cạnh thì tự giác lui lại. Ánh mắt nhìn Sở Mộ có chút châm chọc, bọn hắn biết rõ. Lại có một người bị tên ria mép này giáo huấn một phen. Cuối cùng lại còn bị đoạt lấy mười hạt Chân Hoang đan hạ phẩm.

Thiên Hoang đan là thứ đệ tử ngoại môn Thiên Hoang địa cung nhận được mỗi năm. Mỗi năm chỉ nhận được có mười hạt Chân hoang đan hạ phẩm. Tác dụng của Chân Hoang đan hạ phẩm đó là phụ trợ tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm điển, tác dụng vô cùng quan trọng.

- Sư đệ chú ý.

Tên có ria mép rút Thiên Hoang kiếm ra rồi nói với Sở Mộ. Hắn bày ra tư thế khởi đầu của Thiên Hoang kiếm thuật. Lập tức, khí thế trên người lập tức biến đổi, trở nên vững chắc mà lăng lệ.

Sở Mộ không muốn nói nhiều, chỉ khẽ gật gật đầu.

- Xem thức thứ nhất của ta.

Tên có ria mép quát, Thiên Hoang kiếm nhanh chóng đâm ra. Sức mạnh nội liễm bên trong, kiếm rất nhẹ, lại cực nhanh.

Bước chân Sở Mộ khẽ chuyển, đơn giản đã tránh đi được.

Ngay sau đó tên ria mép thi triển thức thứ hai.

Thiên Hoang kiếm thuật có chín mươi chín thức, là tương thông với nhau. Nói cách khác, Kiếm giả tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật, có thể bắt đầu từ thức thứ nhất, nối liền tới thức thứ chín mươi chín. Từng thức từng thức thi triển, lại phối hợp với kiếm trong tay, tạo thành công kích từ tất cả các góc độ, tinh diệu vô cùng.

Tên ria mép này tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật đã được mấy năm, vừa mới ra tay đã rất thuần thục. Từng thức rồi lại từng thức, một kiếm rồi lại một kiếm. Từng kiếm từng thức với nhau nối liên, vô cùng trôi chảy, kiếm quang lập lòe, nhìn như đơn giản, thế nhưng kỳ thực lại ẩn chứa ảo diệu vô cùng.

Đám người vây xem chung quanh vốn định xem náo nhiệt, không ngờ Sở Mộ lại có thể lần lượt tránh thoát khỏi kiếm của tên ria mép này. Khiến cho tên ria mép kia không thể thi triển từng chiêu từng thức, giống như đang dạy bảo cho bọn họ Thiên Hoang kiếm thuật nên tu luyện như thế nào vậy.

Đã thi triển tới thức thứ hai mươi, vẫn như cũ, không có cách nào đánh bại được Sở Mộ. Thậm chí ngay cả chéo áo của Sở Mộ cũng không thể đụng được. Trong lòng tên ria mép này khiếp sợ, đồng thời cũng tức giận. Mà hai đồng bạn hắn thì lúc này vô cùng kinh ngạc.

Trong đám người, Vạn Lưu Phong âm thầm cắn răng, vô cùng khó chịu, bởi vì hắn chỉ trụ được ba thức đã bị đối phương đánh bại.

Sở Mộ còn chưa ra tay phản kích, mục đích của hắn là muốn nhìn xem người khác tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật như thế nào.

Tên ria mép này quả thực rất quen thuộc đánh ra Thiên Hoang kiếm thuật, nhưng ở trong mắt Sở Mộ mà nói, lại có quá nhiều sơ hở. Tên ria mép này chỉ có rèn luyện, thi triển ra được chiêu thức chứ không chính thức thông hiểu đạo lý bên trong. Chỉ có hình của nó mà không có thần.
Bình Luận (0)
Comment