Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1296

Quen việc dễ làm, nhanh chóng xâm nhập. Rất nhanh Sở Mộ lại tiến vào chỗ sâu trong bảy trăm dặm, lấy ra một hạt Băng Linh đan phẩm chất VÔ Hạ. Lại một lần nữa tìm được cửa vào cái động kia. Sở Mộ chui vào, không ngừng bò, không bao lâu sau đã lần nữa tiến vào trong hang động.

Nhiệt độ rất cao, ngay cả thành động cũng đỏ ửng giống như đất nung, luôn sáng rực, đỏ bừng, khiến cho Sở Mộ có cảm giác nóng rực. Phảng phất như cả người tới gần liệt hỏa, có thể thiêu sống Kiếm giả. Nhiệt độ cao khủng bố này một khi tiến vào trong cơ thể, lại lan tràn tới máu tươi, xương cốt.

Lực lượng băng phách của Băng Phách hàn sương công cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn cản. Chỉ có thể phối hợp với Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ, làm suy yếu đại bộ phận.

Cũng may tu vi của Sở Mộ khôi phục tới Nguyên cực cảnh nhập môn, độ tinh thuần của Thiên Hoang kiếm nguyên lại còn trên Nguyên cực cảnh tiểu thành trước đó. Năng lực chống cự đối với nhiệt độ cao ở đây lại tăng lên trên phạm vi lớn.

Không có khó khăn như lần trước, nhưng mà chung quanh là nhiệt độ cao khủng bố như vậy khiến cho Sở Mộ cảm thấy không thoải mái.

Không có để ý nữa, Sở Mộ chăm chú nhìn bốn phía. Hắn phát hiện ra nơi này có dấu chân hỗn loạn. Nói cách khác, sau khi mình rời đi lần trước, trong hai tháng này lại có một ít Kiếm giả tiến vào qua đây, nhân số không vượt qua muời.

Lần trước khi Sở Mộ rời đi, trong cái ao nham thạch nóng bỏng này còn có chút Địa Hỏa Hoang liên, nhưng mà bây giờ trống rỗng không còn lấy một đóa. Chỉ còn vẻn vẹn một cái ao nham thạch, thi thoảng có bọt khí toát ra rồi vỡ tan.

Không có Địa Hỏa hoang liên, trong lòng Sở Mộ hơi có chút thất vọng. Vật kia rất có giá trị nha. Có thể đổi được không ít điểm cống hiến, mà điểm cống hiến tuyệt đối là thứ cực tốt.

Tu vi hắn có thể nhanh chóng khôi phục tới bây giờ, thực lực đại tăng, đạt được không ít điểm cống hiến là bởi vì nó.

Hắn cảm giác, bên trong cái ao nham thạch nóng bỏng này nhất định còn có Viêm Xà.

Nội đan của Viêm Xà rất tốt, giá trị cũng cực cao. Nếu như có thể đạt được, bất kể là để mình dùng hay là đi đổi cũng được. Chỉ là thực lực của Viêm Xà không thấp, nếu như chỉ là VIêm xà cấp thấp và Viêm xà trung cấp Sở Mộ còn có thể chém giết. Nếu như là Viêm Xà cao cấp, bản thân Sở Mộ cũng không biết có thể chém giết được hay không.

Xem ra không có thu hoạch gì rồi.

Sở Mộ định rời đi.

Đột nhiên có khí tức nahnh chóng tới gần, bóng người lóe lên, trong động có thêm một người.

Người này tuổi chừng ba mươi mấy, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng. Khí tức trên người sắc bén kinh người, giống như kiếm khí bắn ra không trung, mang tới áp lực đáng sợ cho bốn phía.

- Đệ tử nội cung.

Khí tức và phục sức trên người đối phương khiến cho Sở Mộ liếc mắt đã nhận ra thân phận của hắn, là đệ tử Thiên Hoang nội cung, Kiếm giả Thần Ngưng cảnh.

Kiếm giả có tu vi Thần Ngưng cảnh, chỉ cần chuẩn bị một chút, đi sâu xuống Địa Tâm Hoang Hỏa cốc cũng không phải là việc gì khó. Mà cái động này sau khi Sở Mộ tiến vào lần đầu lại có một ít người tiến vào qua, cho nên có đệ tử nội cung tới đây lần nữa cũng lá chuyện rất bình thường.

Đệ tử nội cung này dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Mộ, lại không thèm để ý. Trong mắt hắn, chỉ là một đệ tử Ngoại cung, cũng không phải là mấy siêu cấp thiên tài mà hắn biết, không đáng để coi trọng.

Trong lòng có chút cảnh giác, Sở Mộ lại không có biểu hiện địch ý ra ngoài. Hắn đi qua người đối phương, định rời khỏi động.

- Đứng lại, đem bảo vật ngươi đạt được giao ra đây. Nể mặt ngươi là đệ tử Thiên Hoang địa cung, ta sẽ để cho người rời khỏi nơi này mà không tổn thương.

Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng quát lạnh, rất là chói tai. ngay sau đó, tiếng gió sưu sưu vang lên. Thân ảnh lóe lên, tên đệ tử Nội cung kia xuất hiện trước mắt Sở Mộ, ngăn cản lối ra.

Xem ra vị đệ tử Nội cung này bởi vì Sở Mộ tới đây sớm hơn hắn, cho nên hắn mới nghĩ Sở Mộ đã đạt được tất cả bảo vật. Đương nhiên cũng có khả năng đối phương cố ý gây sự.

- Ta không đạt được bảo vật nào.

Sở Mộ nói.

- Giao ra oản luân không gian của ngươi. Để cho ta kiểm tra.

Đệ tử Nội cung này hùng hổ dọa người.

Sở Mộ nhướng mày, thái độ đối phương mạnh mẽ, ép buộc. Làm sao hắn có thể giao ra oản luân không gian được cơ chứ? Huống chi vốn không phải là oản luân không gian gì mà là giới chỉ không gian. Bên trong có rất nhiều thứ có giá trị. Bản thân giới chỉ không gian cũng đủ để cho đối phương có tâm chiếm đoạt.

- Xem ra ngươi không có ý định phối hợp.

Sở Mộ vẫn không trả lời, sắc mặt đối phương trầm xuống, có chút không vui nói.

Theo hắn thấy, chỉ là một đệ tử Ngoại cung bình thường, nhìn thấy đệ tử Nội cung như hắn, có lẽ nên nịnh nọt, nịnh bợ mới đúng, coi như là nắm chắc thì thái độ cũng không giống như vậy.

Trong lòng Sở Mộ báo động, thi triển Phi Huyền Huyễn Không bộ, vội vàng lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách của đối phương.

Chỉ vừa mới lui về phía sau mấy tượng, Sở Mộ cũng cảm thấy thế giới tinh thần của mình run lên, bị một cỗ lực lượng vô hình trùng kích, đó là lực lượng thần niệm của đối phương.

Cũng may đối phương chỉ coi Sở Mộ là một đệ tử Ngoại cung không có danh tiếng gì, cũng không có ý trực tiếp chém giết. Bởi vậy lực lượng thần niệm chỉ là một bộ phận rất nhỏ đánh ra. Mà độ linh hoạt tinh thần ý niệm của Sở Mộ tăng cường trên phạm vi lớn. Lực chống cự đối với thần niệm trùng kích còn mạnh hơn trước đây, không có bị đánh tan.

Chỉ là trong nháy mắt hắn cũng có chút trì trệ, thân ảnh đối phương lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh hắn. Duỗi một tay ra, chụp vào cổ tay hắn, định gỡ oản luân không gian xuống.

Sở Mộ tỉnh táo lại, vội vàng né tránh, thân thể linh hoạt, biến ảo, làm cho một trảo của đối phương thất bại.

Nhìn thấy Sở Mộ dưới lực lượng thần niệm trùng kích của mình mà vẫn có thể lập tức tỉnh táo lại, còn tránh đi một trảo của mình. Sắc mặt người này trầm xuống, có chút không kiên nhẫn, ngón tay giống như kiếm nhanh chóng điểm về phía trước, giống như lợi kiếm xé rách không gian đâm tới.

Kiếm giả Thần Ngưng cảnh cho dù yếu, nhưng so với tuyệt đại đa số Kiếm giả Nguyên cực cảnh còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kiếm chỉ phá không bắn tới, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng bành trướng trước mặt Sở Mộ. So với kiếm của Nhiếp Vân Kiệt kia còn mạnh hơn gấp đôi.

Quá nhanh, căn bản Sở Mộ không kịp né tránh, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình giống như không theo kịp tốc độ tư duy vậy.
Bình Luận (0)
Comment