Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1299

Hỏa chủng tự thành một thể, tinh thần ý niệm của Sở Mộ muốn rót vào bên trong, rất khó.

Luyện hóa hỏa chủng, bước đầu tiên là đem tinh thần ý niệm của mình cùng với Thiên Hoang kiếm nguyên tiến vào trong hỏa chủng, tiến vào chiếm giữ bên trong, tiếp đó rồi nắm giữ nó. Có thể nói là bước đầu tiên, sau khi làm xong tất cả, chẳng khác nào là luyện hóa hỏa chủng sơ bộ, kế tiếp muốn hoàn toàn luyện hóa cũng tương đối dễ dàng.

Bản thân hỏa chủng không ngừng phóng ra hỏa diễm màu vàng nhạt, nhiệt độ không lộ ra, không có bất kỳ nhiệt khí nào phát ra. Nhưng mà thực tế nhiệt độ lại rất đáng sợ, rất cao. Lực lượng băng phách của Sở Mộ không ngừng bị tiêu hao.

Thiên Hoang kiếm nguyên và tinh thần ý niệm phối hợp, không ngừng trùng kích hỏa chủng, ý đồ muốn xâm nhập vào bên trong. Hỏa chủng theo bản năng chống cự.

Sở Mộ một mặt cố gắng, một mặt thi thoảng phục dụng Băng Linh đan, giữ cho lực lượng băng phách không bị tiêu hao hết. Cứ như vậy, hắn cố gắng giằng co, đưa lực lượng của mình vào bên trong.

Thiên Hoang kiếm nguyên và tinh thần ý niệm không ngừng tiêu hao, vẻ mặt Sở Mộ vô cùng chuyên chú, trên trán bắt đầu có mồ hôi rịn ra.

Ngay từ đầu luyện hóa tốt nhất là không nên dừng lại, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, làm không tổn bản thân còn có khả năng bị trọng thương.

Cũng may Địa Tâm Hoang viêm tổn thương rất là nghiêm trọng, hóa thành hỏa chủng, ngay cả phản kháng cũng chỉ là một loại bản năng mà thôi. Nếu không, chỉ cần nó phóng ra hỏa diễm uy lực cường đại hơn, đủ để thiêu đốt Sở Mộ thành tro bụi.

Sở Mộ không dám có chút phân tâm nào, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc tử vong.

Phục dụng từng hạt Băng linh đan, lực lượng tiêu hao không còn. Dưới loại đối kháng như vậy khiến cho mỗi một hạt Băng Linh đan không chèo chống được quá lâu.

Ngón tay nắm hỏa chủng của Sở Mộ luôn bị một tầng băng sương bao phủ, nhanh chóng tan rã rồi lại được bổ sung, không ngừng đối kháng.

Độ linh hoạt của tinh thần ý niệm so với trước đó còn mạnh hơn rất nhiều. Dưới sự khống chế của hắn, trộn lẫn với kiếm nguyên, ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm, lần lượt trùng kích.

Mà hỏa chủng thì giống như một thành lũy vững chắc, tùy ý mặc Sở Mộ công kích thế nào đều không thể đánh bại, rung chuyển.

Bỗng nhiên trong đầu của Sở Mộ có ý tưởng, thay đổi phương thức công kích.

Thanh tiểu kiếm do tinh thần ý niệm trộn lẫn với Thiên Hoang kiếm nguyên ngưng tụ ra giống như thực chất. Dưới sự điều khiển bằng ý niệm của Sở Mộ, hắn thi triển một môn kiếm thuật, không ngờ lại là Thiên hoang kiếm thuật.

Từng thức, từng thức công kích, uy lực thức sau so với trước còn cường đại hơn. Lại khiến cho Sở Mộ cũng âm thầm mừng rỡ.

hắn còn thử vận dụng Chấn Sơn kính lên trên. Chỉ là vừa vận dụng, tiểu kiếm cơ hồ sụp đổ. Sở Mộ hiểu rõ, đó là bởi vì thanh tiểu kiếm do tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên ngưng tụ thành không đủ cường đại, không có cách nào chịu được Chấn Sơn kính chấn động.

Tiếp tục thi triển Thiên Hoang kiếm thuật, không ngừng công kích, hơn nữa còn thử dung hợp kiếm thức.

Hai thức dung hợp, ba thức dung hợp, bốn thức dung hợp...

Trong lúc không ngừng thử, tốc độ tiêu hao của tinh thần ý niệm và kiếm nguyên nhanh hơn vài phần.

Trước mắt, cực hạn của Sở Mộ là dung hợp mười chiêu thức đầu tiên vào làm một kiếm.

Tiểu kiếm cách hỏa chủng một điểm, trên trán Sở Mộ nổi lên gân xanh, toàn lực bạo phát.

Mười lăm thức Thiên Hoang kiếm thuật dung hợp vào làm một kiếm, uy lực mạnh mẽ tới tận cùng.

Một kiếm phá không, uy thế kinh người.

Trong nháy mắt đã đâm vào hỏa chủng, hỏa diễm màu vàng nhạt điên cuồng chập chờn rồi nghiền nát. Hỏa chủng cũng bị đục một lỗ. Lập tức, tiểu kiếm nghiền nát, chia thành tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên, từ trong cái lỗ kia tiến vào trong hỏa chủng.

Tinh thần ý niệm vừa mới tiến vào hỏa chủng Sở Mộ đã cảm giác được một cỗ chấn động yếu ớt, đó là ý thức của bản thân Địa Tâm hoang viêm vẫn còn ngủ say.

Tinh thần ý niệm của Sở Mộ dùng tư thái mạnh mẽ quét ngang, trực tiếp đánh tan tinh thần ý thức của Địa Tâm hoang viêm, chiếm cứ, thành công lưu lại tinh thần ý niệm của mình ở bên trong hỏa chủng, hóa thành lạc ấn.

Thiên Hoang kiếm nguyên cũng xông vào trong hỏa chủng, phân tán ra, trải rộng mỗi một góc ngách của hỏa chủng.

Bước đầu tiên khi luyện hóa hỏa chủng tới đây là hoàn thành.

Sở Mộ chỉ cảm thấy giữa hắn và hỏa chủng ở ngón tay hắn có một loại liên hệ mật thiết. Mà mối liên hệ này theo thời gian trôi qua, từ từ trở nên sâu hơn, không ngừng tăng lên.

Lực lượng băng phách trên hai ngón tay lần nữa tiêu tán, Sở Mộ không có điều động tiếp. Mà ý niệm hắn khẽ động, khống chế hỏa chủng, hỏa diễm màu vàng nhạt tràn ra, chỉ là không tiếp tục làm tổn hại tới hai ngón tay của Sở Mộ nữa.

Sau khi luyện hóa sơ bộ Sở Mộ đã không còn sợ hỏa diễm của hỏa chủng.

Tinh thần ý niệm và Thiên hoang kiếm nguyên của hắn cơ hồ tiêu hao không còn. Hắn vội vàng buông hỏa chủng, khôi phục.

Khi tinh thần ý niệm và Thiên Hoang kiếm nguyên hoàn toàn khôi phục, Sở Mộ tiếp tục luyện hóa, luyện hóa sâu hơn, luyện hóa tăng thêm một bước.

Bước thứ hai này là một quá trình tinh tế, giống như nước chảy vậy, chậm rãi, mãi tới khi triệt để luyện hóa mới thôi.

Sở Mộ cũng không khỏi cảm thấy may mắn, Địa Tâm Hoang viêm đã bị thương nặng như vậy, hóa thành hỏa chủng, ngay cả ý thức cũng lâm vào ngủ say. Bằng không Sở Mộ hắn không có bất kỳ cơ hội nào.

Coi như hắn may mắn gặp được Địa Tâm hoang viêm, trừ sẽ bị Địa Tâm Hoang viêm hóa thành tro tàn ra, không còn phương pháp nào khac.

Bất quá, có được có mất, luyện hóa hỏa chủng, chỉ là nhận được hỏa chủng, không phải là đạt được Địa Tâm hoang viêm chính thức. Muốn đem hỏa chủng một lần nữa hóa thành Địa Tâm hoang viêm là một quá trình khó khăn, có lẽ cần thời gian rất dài mới được.

Đương nhiên nếu có một ít bảo vật phù hợp mà nói, quả thực có thể tăng tốc hỏa chủng tái sỉnh, một lần nữa trở thành Địa Tâm hoang viêm.

Thời gian kế tiếp, Sở Mộ đem thời gian hắn có dùng để luyện hóa hỏa chủng. Không có biện pháp, hắn phải rời khỏi nơi này, nhưng mà từ tình huống trước mắt xem ra, nơi này giống như là không gian phong bế, không có đường ra. Nghĩ tới nghĩ lui, đường ra duy nhất vô cùng có khả năng là tiến vào cái ao nham thạch nóng chảy kia.

Nhưng nếu như dưới tình huống không có bí bảo băng hệ như Hàn Băng tráo mà tiến vào cái hồ nham thạch nóng chảy kia, so với tự sát không có gì khác nhau.
Bình Luận (0)
Comment