Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 131

Trong lúc ngẩn người, Sở Mộ chỉ cảm thấy linh hồn mình khẽ run lên. Tất cả mọi thứ xung quanh biến mất, trở nên không chân thật, rơi vào trong bóng tối. Trước mắt hắn chỉ có Thanh Phong Kiếm Bia.

Cả Thanh Phong Kiếm Bia giống như lơ lửng ở trong hư không tối tăm, sừng sững không động. Sở Mộ lại đứng ở trước Thanh Phong Kiếm Bia, đối mặt với Kiếm Bia. Ánh mắt hắn tập trung ở trên vết tích nằm giữa Kiếm Bia. Bốn vết tích bên cạnh lặng lẽ biến mất.

Tình huống tương tự cũng xuất hiện ở trên người Tiêu Thiên Phong Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo. Bọn họ ngạc nhiên phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Dường như thế giới đã bị bóng tối cắn nuốt vậy. Chỉ có Thanh Phong Kiếm Bia vĩnh viễn đứng đó.

Dựa theo lời Lăng Phong Chưởng Viện nói, tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, có nửa thành xác suất lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh, có một thành xác suất lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ cao giai, ba thành xác suất lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim.

Lý Dật và Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo thiên tư không tệ, cũng không dám vọng tưởng sẽ lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh gì đó. Bởi vì nửa thành, nhìn như có thể thử thời vận. Nhưng kì thực dựa vào là chính là thiên tư và ngộ tính. Thiếu hai cái này, nhất là ngộ tính, không chỉ nói nửa thành, một tia khả năng cũng không có. Nửa thành, như vậy người đó phải có ngộ tính đầy đủ. Cho nên mục tiêu của bọn họ đặt ở trên kiếm kỹ hệ kim.

Lựa chọn hàng đầu tất nhiên là kiếm kỹ cao giai hệ kim. Nhưng một thành xác suất thật ra cũng không cao. Khả năng lĩnh ngộ được rất thấp. Xác suất lĩnh ngộ kiếm kỹ trung giai hệ kim là ba thành, rõ ràng cao hơn.

Nhưng nhìn chung, trong lịch sử toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, người tiến vào Thanh Phong Động tìm hiểu Thanh Phong Kiếm Bia, người chân chính có thu hoạch, thật ra không nhiều lắm. Tất cả chỉ chiếm tỉ lệ chưa tới một phần ba. Về phần hai phần ba còn lại, cũng không thể nói là không có thu hoạch gì. Tối thiểu kiến thức của bọn họ tăng lên. Cảnh giới cũng có chút nâng cao. Sau này thời điểm tu luyện kiếm thuật hệ kim, bọn họ có thể dễ dàng hơn so với các kiếm giả khác một chút.

Mà trong số những người có thu hoạch, phần lớn đều lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim. Số rất ít có thể lĩnh ngộ được một chiêu kiếm kỹ cao giai hệ kim. Những người này đã là vô cùng đặc biệt.

Về phần Kim Chi Ý Cảnh, ở trong lịch sử toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, chỉ có một người lĩnh ngộ được.

Cũng chính bởi vì vậy, đám ba người Lý Dật mới không dám hy vọng xa vời về chuyện lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh. Bởi vì điều này quá khó khăn, quá mơ hồ. Bọn họ đặt mục tiêu ở trên kiếm kỹ hệ kim. Có thể lĩnh ngộ kiếm kỹ cao giai hệ kim là tốt nhất. Nếu không, lĩnh ngộ kiếm kỹ trung giai hệ kim cũng không tệ. Dù sao mình lĩnh ngộ kiếm kỹ không giống như kiếm kỹ do người khác tu luyện lưu lại.

Mình lĩnh ngộ kiếm kỹ, thi triển ra càng thuận buồm xuôi gió, dễ dàng đại thành thậm chí viên mãn hơn. Thậm chí còn có khả năng tiến thêm một bước, hoàn thiện nâng cao.

Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong không giống bọn họ. Hai người tới đây, mục đích chính là Kim Chi Ý Cảnh.

Đương nhiên, đó cũng không phải nói rằng bọn họ nhất định có thể lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh. Nhất là Sở Mộ.

Kiếm giả có thiên phú, có thể lĩnh ngộ được một loại ý cảnh. Ý cảnh không phải là thứ tầm thường. Nhưng Sở Mộ đã có hai loại ý cảnh. Đồng thời trong đó Phong Chi Ý Cảnh còn đạt tới ba thành.

Dưới tình huống như vậy, còn muốn lĩnh ngộ Kim Chi Ý Cảnh, xác suất không phải nửa thành, mà là thấp hơn.

Trên lý thuyết, Tiêu Thiên Phong nếu so với Sở Mộ, càng có khả năng lĩnh ngộ được Kim Chi Ý Cảnh hơn. Nhưng rốt cuộc sẽ thế nào, vẫn phải xem kết quả mới biết được.

Trong mắt Sở Mộ, kiếm bia lơ lửng trong hư không tối tăm, đột nhiên mãnh liệt phụt ra ra ánh sáng màu vàng.

Ánh sáng màu vàng giống như thanh kiếm sắc bén, từng cái bắn ra bốn phương tám hướng, tràn ngập không gian. Hư không tối tăm trực tiếp bị xé rách biến mất. Khắp hư không đã biến thành màu vàng.

Từng ánh sáng màu vàng giống như thanh kiếm sắc bén tiến thẳng không lùi, thế như chẻ tre không có gì có thể kháng cự, bắn về phía bốn phương tám hướng quét ngang hư không. Kể cả Sở Mộ cũng không có thể né tránh, bị trực tiếp bắn nhanh qua.

Thoáng chốc, khắp hư không biến thành một biển ánh sáng màu vàng. Thanh Phong Kiếm Bia biến mất. Toàn thân Sở Mộ dường như bị nuốt hết, chìm ngập ở trong biển ánh sáng màu vàng, không thấy bóng dáng.

...

- Đã qua một ngày. Phải gọi ba tiểu gia hỏa kia đi ra.

Một trong hai vị lão nhân ở mật thất dưới đất trấn giữ lối vào Thanh Phong Động chậm rãi nói.

- Được.

Một giọng nói khác nhẹ nhàng đáp lại. Tiếp đó tất cả lại yên tĩnh lại. Cánh cả tinh thép bách luyện từ từ mở ra.

Cùng lúc đó, trong tai ba người Lý Dật Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo đồng thời vang lên một giọng nói già nua.

- Các tiểu tử, các ngươi đã đến giờ, nên đi ra thôi.

Ba người Lý Dật không tự chủ được đều chấn động. Bọn họ chỉ cảm thấy ý thức biến đổi, hình như ở trong đường hầm thời không xuyên qua, trở về thân thể. Tất cả bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Trong nháy mắt, hai mắt bọn họ đều có ánh sáng màu vàng nhạt sắc bén lướt qua, sau đó trở về yên lặng.

- Một ngày đã qua...

Một tiếng bùi ngùi phát ra. Ba người liếc mắt nhìn Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong vẫn nhắm chặt hai mắt, không động, có chút không muốn đứng lên. Khi đi tới lối ra, bọn họ lại quay đầu lại, thoáng nhìn về phía Thanh Phong Kiếm Bia.

Trong mật thất dưới đất, tại lối vào Thanh Phong Động có ba bóng người trước sau xuất hiện.

- Cảm ơn hai vị thái thượng trưởng lão.

Ba người Lý Dật đều hướng về phía hai lão nhân làm kiếm lễ. Nhưng hai lão nhân lại vẫn không nhúc nhích, giống như thi thể đang đứng, hai mắt nhắm chặt. Kì thực bọn họ đang tu luyện.

- Đi thôi.

Ba người cũng không có để ý, xoay người đi ra phía ngoài. Cánh cửa mật thất dưới đất tự động mở ra.

- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi có thu hoạch gì không?

Vừa đến bên ngoài, Vương Đình Hạo lại hỏi.

- Ta...

Lý Dật hơi lắc đầu, trên mặt có vẻ tiếc hận, thở dài, nói:

- Đáng tiếc. Nếu như cho ta thêm một ngày, ta nhất định có thể lĩnh ngộ ra một chiêu kiếm kỹ trung giai hệ kim. Thời gian quá ngắn, thu hoạch không nhiều lắm.

- Ta cũng vậy.

Vương Đình Hạo cũng lộ ra vẻ mặt tiếc hận, than thở:

- Chỉ có điều cuối cùng cũng không lãng phí một lần cơ hội tuyệt hảo như vậy. Cảm ngộ lần này đủ để cho ta sau này tu luyện kiếm thuật hệ kim dễ dàng hơn. Đồng thời bởi vì liên quan tới lĩnh ngộ lần này, ta cảm giác kiếm thuật của ta xuất hiện thêm một phần phong quang hệ kim, uy lực mạnh hơn.

Lý Dật và Vương Đình Hạo cũng có thu hoạch. Điều này rất bình thường. Thứ nhất là liên quan tới ngộ tính. Thứ hai là thời gian quá ngắn. Thứ ba là bọn họ tu luyện không phải là hệ kim.
Bình Luận (0)
Comment