Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1311

Kiếm quang màu đỏ sáng chói tới cực điểm xuất hiện trước mắt, nhanh chóng trở nên lớn hơn. Tràn ngập thế giới trước mắt hắn.

Không thể né tránh, đệ tử đứng thứ tám mươi kia chỉ miễn cưỡng biến hóa kiếm thức, đón đỡ.

Trong sát na, song kiếm va chạm, lực lượng khổng lồ trùng kích. Tiếng nổ đáng sợ vang vọng trên không trung. Vô số tia lửa màu đỏ bắn tứ tung, giống như ngàn vạn pháo hoa nổ tung.

Lực lượng trùng kích cường đại vô cùng làm cho cánh tay Sở Mộ chấn động, kiếm thiếu chút nữa rời tay bay ra. May mắn mà hắn ở phương diện hóa giải lực lượng phản chấn vô cùng am hiểu. Vô cùng đơn giản hóa giải lực lượng phản chấn. Hơn nữa còn thuận thế lui về phía sau năm bước. Hai chân hơi uấn lượn, trọng tâm hạ thấp, ánh mắt trở nên lợi hại, giống như đi săn vậy.

Về phần tên đệ tử đứng thứ tám mươi ở dưới lực lượng phản chấn mạnh mẽ đã bay ngược ra. Ở trên không trung mượn lực, thân thể lăn lộn, cố sức nắm chặt kiếm trong tay.

Một Kiếm giả, nếu như ngay cả kiếm trong tay cũng không cầm được là thua.

Lực lượng trùng kishc cường đại, lực lượng toàn thân Sở Mộ lại một lần nữa bộc phát. Oanh một tiếng, phóng lên trên không trung. Giống như một khỏa lưu tinh màu đỏ.

Một kiếm lại một lần nữa đâm ra.

Một kiếm này rõ ràng không bằng một kiếm trước, nhưng mà vẫn cường đại. vẫn kinh diễm.

Giết.

Đệ tử đứng thứ tám, mươi đang mượn lực trên không trung biến sắc. Hắn đang hóa giải lực lượng phản chấn, kiếm quang của Sở Mộ đã tới gần.

Hung hăng cắn răng một cái, đệ tử đứng thứ tám mươi kia cũng định thi triển bí pháp. Chỉ là lúc này tốc độ kiếm quang của Sở Mộ tăng vọt. Trong lúc hắn còn không kịp thi triển đã bị đánh trúng ngực.

Lực lượng mạnh mẽ bộc phát, trực tiếp khiến cho tên đệ tử đứng thứ tám mươi kia bay ngược về phía sau. Miệng phun ra máu tươi, ngực cảm thấy đau đớn khó nhịn. Hít thở một cái cũng đau đớn như bị ngàn vạn con dao cắt vào.

Tên đệ tử đứng thứ tám mươi thua, lúc rơi xuống đất hai tay che ngực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

Sở Mộ thu kiếm, giải trừ Phần Huyết biến. Tinh huyết thiêu đốt khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt. Nhìn qua có chút mệt mỏi, suy yếu.

Lấy ra Huyết Dương đan rồi ăn vào. Sở Mộ nhanh chóng đi về phía cái ghế số tám mươi rồi ngồi xuống.

- Không ngờ lại dùng loại phương pháp này chiến thắng trận đấu.

- Bí pháp a, cái giá kia chỉ sợ không nhỏ.

- Loại phương pháp này chỉ có thể dùng một lần. Lần thứ hai không có dễ dùng như vậy.

- Bất quá cũng đúng. Bởi vì chỉ như vậy Sở Mộ này mới có cơ hội chiến thắng.

Tên đệ tử đứng thứ tám mươi bị thua như vậy, trong lòng rất không cam lòng. Nhưng mà sự thực rành rành trước mắt, hắn chỉ có thể đi về phía cái ghế số một trăm bảy mươi bảy, lại còn hung hăng nhìn Sở Mộ. Ánh mắt kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Mộ vậy.

Sở Mộ không thèm để ý tới ánh mắt của hắn mà nhắm mắt dưỡng thần. Một mặt khôi phục tinh huyết tiêu hao. Một mặt cẩn thận cảm ngộ trận chiến vừa rồi. Một kiếm chí cường, một kiếm đỉnh phong, một kiếm tất thắng kia khiến cho tinh khí thần của Sở Mộ dường như đạt tới một độ cao mới.

Trận đấu tiếp tục, từng trận từng trận, có thắng cũng có thua.

Rốt cuộc thi đấu vòng thư tư chấm dứt. Sắc trời đã tối. Thi đấu vòng thứ năm bắt đầu từ ngà mai.

Sở Mộ rời khỏi Bán hư cảnh ngoại cung, trở về phòng của mình.

- Sở Mộ, ngươi không hổ là thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Phong kiếm cung, không có kiếm ý, áo nghĩa mà vẫn có thể xông tới bây giờ.

Lưu Hưng Thành đi tới, trên mặt là nụ cười giả dối.

- Bất quá, đáng tiếc. Không có kiếm ý, áo nghĩa, cuối cùng vẫn không đặt lên được mặt bàn.

Sở Mộ chỉ lạnh nhạt nhìn Lưu Hưng Thành, không có trả lời mà trực tiếp bỏ qua đối phương. Sắc mặt Lưu Hưng Thành cứng lại, nắm chặt tay, rồi chợt buông ra. Quay người, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ cười lạnh một tiếng

Sở Mộ, hiện tại kiếm ý và áo nghĩa của ta đều đạt tới cấp độ ngũ chuyển. Dựa theo tốc độ của ta, cuối cùng ngươi chỉ có thể ngước nhìn lên ta mà thôi.

Cả đêm, trừ việc tốn chút thời gian sửa sang thu hoạch có được sau hai vòng thi đấu ra. Thời gian còn lại hắn đều dùng để trùng kích Phong Thần Huyết Chú. Theo thời gian trôi qua, theo sự cố gắng của Sở Mộ, Phong Thần Huyết Chú ngày càng mỏng manh, mãi tới lúc hừng đông, chỉ còn lại một tầng cuối cùng. Một tầng cực kỳ mỏng manh.

- Đáng tiếc, nếu như còn có chút thời gian.

Mở ra hai mắt, Sở Mộ khẽ thở dài. Thời gian thi đấu sắp tới. Nếu như không tới đúng giờ, coi như là bỏ quyền.

Đứng dậy, rời phòng. Sở Mộ lại lần nữa đi tới bán hư cảnh của Ngoại cung, lúc này bên trong đã kín người.

Thi đấu trăm năm của Ngoại cung đã tới vòng thứ tư. Vòng thứ nhất đào thải nhiều người nhất. Vòng thứ tư đào thải ít người nhất. Chỉ đào thải một trăm. Còn thừa lại một trăm bảy mươi người tiến vào vòng thứ năm.

Bài danh của Sở Mộ trong một trăm bảy mươi người là thứ tám mươi, hắn có tư cách ở nửa đoạn trên lựa chọn đối thủ.

Có Huyết Dương đan khôi phục, di chứng thiêu đốt tinh huyết đã hoàn toàn bị tiêu trừ. Tinh huyết cũng được bổ sung đầy đủ. Tinh khí thần đều đạt tới đỉnh phong.

Vòng thứ năm bắt đầu. Trận thứ nhất vẫn do Nam Vô đưa ra lựa chọn đầu tiên.

- Số một trăm.

Nam Vô cũng không nhìn, thuận miệng nói ra. Đối với thực lực của hắn, hắn cực kỳ có lòng tin.

- Mời.

Đệ tử đứng thứ một trăm nói, rút kiếm ra. Kiếm nguyên lưu động toàn thân, tùy thời có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất. Đối mặt với Nam VÔ, hắn không dám có chút buông lỏng nào.

Cho dù thua cũng phải thua một cách tận hứng.

Nam Vô nhìn qua vẫn giống như chưa tỉnh ngủ. Cũng không đáp lại lời nói của đối phương. Phần bộ dáng này khiến cho đối phương giận dữ.

- Tiếp kiếm.

Mặc dù tức giận, nhưng mà cũng không có đánh lén. Lúc xuất kiếm vẫn lên tiếng nhắc nhở, tỏ vẻ quang minh chính đại. Đương nhiên bởi vì đây là thi đấu chứ không phải là giết chóc sinh tử chính thức, cho nên có chỗ khác biệt.

Kiếm quang bay đi, khí tức màu xanh tràn ngập, giống như là cỏ cây sinh trưởng, sinh sinh bất tức. Bao phủ toàn bộ Nam Vô, làm hắn trong nháy mắt như đưa thân vào trong một mảnh cỏ dại xanh tốt.

Kiếm ý tứ chuyển đỉnh phong, Mộc Chi áo nghĩa tứ chuyển đỉnh phong dung nhập vào trong một kiếm này. Vận dụng Thiên Hoan kiếm thuật liên miên không dứt.

Nam Vô dường như không phát giác ra được gì. Luôn ở trong trạng thái như buồn ngủ, một kiếm này không có cách nào mang tới được cho hắn uy hiếp.
Bình Luận (0)
Comment