Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1340

Tên đại hán mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, nước miếng nước bọt sắp phun lên mặt Sở Mộ:

- Ngươi cũng biết Bách Kiếm Minh là thế lực số một số hai trong nội cung, minh chủ hiện tại của Bách Kiếm Minh chính là sư huynh chân cung, phó minh chủ hiện tại chính là người trong một trăm cao thủ trong cung, mượn ngươi chút đồ là để mắt tới ngươi, phó minh chủ mượn đồ của ngươi, chờ ngươi đột phá đến Thần Ngưng Cảnh trở thành đệ tử nội cung sẽ lập tức có thể tiến vào Bách Kiếm Minh, hưởng thụ bồi dưỡng trọng điểm của Bách Kiếm Minh, ngày khác có hi vọng kế thừa vị trí phó mih chủ.

Vừa lên tiếng đã mở miệng hứa hẹn linh tinh, Sở Mộ sẽ không tin tưởng, cho dù là thật hắn cũng không có chút hứng thú.

Lắc đầu, Sở Mộ không quan tâm, sắc mặt tên đại hán to lớn trầm xuống, ánh mắt còn mang theo lửa giận, ánh mắt sắc bén như hàn quang lạnh lẽo như muốn đâm thủng thân thể Sở Mộ.

- Một câu, ngươi cho mượn hay không cho mượn.

Đại hán nói chuyện giống như từ kẻ răng phát ra, bởi vì lúc trước hắn rống to hấp dẫn không ít người chú ý nơi này, phát hiện là đệ tử nội cung và Sở Mộ sắp sinh ra xung đột cho nên bọn họ hiếu kỳ đi sang bên này.

- Không cho mượn.

Đối mặt với ánh mắt và uy hiếp của đối phương với mình, Sở Mộ cự tuyệt không chút do dự.

Đệ tử nội cung, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh thì thế nào?

Dưới kiếm của hắn đã từng chém mấy tên Thần Ngưng Cảnh, cho dù là cao thủ Thần Ngưng Cảnh đại thành cũng chém giết qua, có gì đáng sợ chứ.

- Không cho mượn!

Tên đại hán nghiến răng nghiến lợi lặp lại, lửa giận trong mắt hắn càng ngày càng mạnh, khí thế đáng sợ bao phủ toàn thân, thân ảnh cao lớn cường tráng còn mang theo lực lượn cường đại như sắp bộc phát dữ dội, không ít đệ tử ngoại cung nhìn thấy đều có cảm giác hít thở không thông, áp lực tăng gấp đôi, bọn họ lui ra phía sau, nội tâm kinh hãi không gì sánh kịp.

Sở Mộ đứng mũi chịu sào, thần sắc không thay đổi, khí thế mạnh hơn hắn cũng thừa nhận qua, huống chi chỉ là khí thế kiếm giả Thần Ngưng Cảnh tiểu thành đỉnh phong.

- Sở Mộ, đừng tưởng đạt được danh hiệu đệ nhất ngoại cung trong thi đấu ngoại cung trăm năm thì có thể hung hăng càn quấy, không đặt sư huynh nội cung vào mắt.

Tên đại hán cao lớn tiếp tục uy hiếp:

- Ta thật không thể động thủ ở nơi này nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, hoặc là ngoan ngoãn dừng lại tại ngoại cung, nếu không chờ ngươi đột phá tới Thần Ngưng Cảnh, trở thành đệ tử nội cung, Ngưu Bạo ta sẽ coh ngươi biết sai lầm ngày hôm nay lớn tới mức nào.

- Vậy ngươi chờ đi!

Sở Mộ cười tà, lúc hắn tăng tu vi lên Thần Ngưng Cảnh, kim chi áo nghĩa và sáu viên ý niệm chi tinh cũng đã bỏ phong ấn, khi đó thực lực của hắn mạnh tới mức nào, bản thân Sở Mộ cũng không dám khẳng định.

Tu vi của hắn hiện tại đã là Nguyên Cực Cảnh cực hạn, kiếm ý và áo nghĩa đều đạt tới tám chuyển trung kỳ, hắn có đủ sức chém giết Minh Lạc, nếu đột phá đến Thần Ngưng Cảnh, tinh thần ý niệm chuyển hóa làm thần niệm chi lực, phối hợp với kiếm ý tám chuyển cực hạn và kim chi áo nghĩa, nếu như lĩnh ngộ Thiên Hoang Kiếm Thể tầng thứ ba và có khả năng lĩnh ngộ Chấn Địa Kính, chém giết kiếm giả Thần Ngưng Cảnh đại thành là chuyện vô cùng nhẹ nhàng, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh viên mãn phổ thông cũng không phải đối thủ của hắn.

Nghe Ngưu Bạo uy hiếp mình, thật tình không biết hắn đang tự tìm tai vạ.

Lại nhìn chằm chằm Sở Mộ, nội tâm Ngưu Bạo có chút bất đắc dĩ, gia hỏa trước mắt có thiên phú tiềm lực kinh người, hơn nữa dầu muối không tiến, khó đối phó, nơi này còn là Thiên Hoang Địa Cung, người ta là ngoại cung đệ nhất nhân, nhìn từ phương diện nào cũng không thể ra tay động thủ, nội tâm của hắn biệt khuất không chịu nổi

Lúc này một kiếm giả trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như đang dạo bước dưới trăng đi qua nơi này, bất tri bất giác những người đứng ngoài xem liền tránh đường.

Không khí bốn phía như đông cứng lại, nhiệt độ giảm xuống như mùa đông giá lạnh.

Sở Mộ và Ngưu Bạo đều cảm giác được khí thế biến hóa, bọn họ nhìn sang, Ngưu Bạo giật mình, ánh mắt hắn mở to giống như đang gặp phải ảo giác.

- Hoăc... Hoắc Lăng Quang....

Ngữ khí Ngưu Bạo không còn trương cuồng bá đạo như trước, hắn lẩm bẩm.

- Hoắc Lăng Quang...

Sở Mộ cũng nghe thấy, hắn không quen thuộc những đệ tử nội cung nổi danh.

Ánh mắt Hoắc Lăng Quang như nước nhưng mang theo từng tia hàn khí bức người, hắn đi tới trước mặt Sở Mộ, Sở Mộ nhìn thấy sau lưng Hoắc Lăng Quang xuất hiện một vòng hào quang như ánh trăng, toàn thân Hoắc Lăng Quang giống như như thân ảnh cô độc giống như bước đi trong bóng trăng.

Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.

Sở Mộ cảm giác mình bị kéo vào thế giới của đối phương.

Trong nháy mắt cảm giác này biến mất.

- Ta là Hoắc Lăng Quang, Sở Mộ, hi vọng ngươi giao dich cơ hội vào Thần Hoang Bí Cảnh cho ta.

Hoắc Lăng Quang đi đến trước mặt Sở Mộ, hắn lên tiếng rất trực tiếp, giọng nói vô cùng tịch mịch làm Ngưu Bạo cảm giác lạnh run, toàn thân nổi da gà.

- Ta cần dùng!

Sở Mộ trả lời.

Hoắc Lăng Quang không nói thêm lời nào, hắn chỉ nhìn chằ chằm vào Sở Mộ, ánh mắt tuyệt không lợi hại nhưng giống như ánh trăng vô độc lạnh giá, nó còn làm người ta khó chịu hơn bị kiếm khí áp bách.

Sở Mộ thản nhiên đối mặt.

Qua chừng mười hô hấp, ánh mắt Sở Mộ chưa từng trốn tránh đối phương, Hoắc Lăng Quang thu hồi ánh mắt, cũng không thèm nhìn Ngưu Bạo sau đó quay người rời đi, chỉ lưu lại bóng lưng lạnh lùng đáng sợ.

- Ngươi xong.

Hoắc Lăng Quang vừa đi, Ngưu Bạo dùng ánh mắt thương cảm nhìn Sở Mộ, dường như Sở Mộ đã bị bệnh không trị được, hơn nữa nguy trong sớm tối:

- Đừng cho rằng ta nói chuyện giật gân, có lẽ gươi lần đầu tiên nghe qua cái tên Hoắc Lăng Quang, cái tên này như sấm bên tai trong nội cung đấy.

Dường như không cho phép Sở Mộ có cơ hội hối hận.

- Thi đấu ngoại cung trăm năm, nội cung cũng có thi đấu trăm năm, hơn nữa vừa mới chấm dứt hôm qua.

Ngưu Bạo tiếp tục nói:

- Hoắc Lăng Quang bài danh thứ ba mươi mốt, ngươi cũng đã biết, đệ tử nội cung có bao nhiêu? Ta cho ngươi biết, số lượng đệ tử nội cung hơn xa đệ tử ngoại cung, có hơn năm vạn người, hơn nữa thực lực Hoắc Lăng Quang đủ tiến vào top ba mươi, chỉ có điều bởi vì bị thương rất nặng cho nên ảnh hưởng phát huy mới đạt bài danh ba mươi mốt.

Trên mặt Sở Mộ còn mang theo một ít kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment