Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1421

Cung Phi Vũ nuốt đan dược, sắc mặt có chút khó coi.

- Có chết cũng không thể để cho hắn bắt.

Đồ Cương quát khẽ, bị bắt là bị luyện chế thành Minh Thần khôi lỗi, loại kết cục này dù là ai cũng không muốn tiếp nhận.

Bọn hăn đã chuẩn bị xong, cho dù không tiếc tự bạo.

- Bọn hắn sẽ không chết, cũng không bị bắt.

Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh nhạt từ phía xa truyền tới.

- Ai?

Khâu Lôi quát.

Đồ Cương, Tần Sơn Hà và Đạm Đài Lưu Quang khẽ giật mình, tiếp đó vẻ mặt trở nên rất là quái dị. Thanh âm này bọn hắn cảm thấy vô cùng qun thuộc. Nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ được từng nghe qua ở chỗ nào. BỌn hắn chỉ ảm thấy, rất quan trọng, rất quan trọng mà thôi.

- Hóa ra còn có tiếp viện. Xuất hiện đi, cùng làm khôi lỗi của ta.

Minh Viêm cười quái dị.

- Muốn luyện ta thành khôi lỗi thì phải xem ngươi có bổn sự này hay không đã.

Thanh âm từ xa mà tới, một đạo thân ảnh dùng tốc độ vượt qua ánh mắt nắm bắt của mọi người thoáng hiện. Xuất hiện trước mặt mọi người, đưa lưng về phía đám người Đồ Cương, mặt đối mặt với Khâu Lôi và Minh viêm.

Người mặc một bộ trường bào màu trắng, nhìn như mới, chất liệu phi phàm, tóc dài đen nhánh tung báy. Ống tay áo phần phật, hai mắt như ngôi sao, đồng tử thâm thúy, giống như ẩn chứa ảo diệu vô cùng.

Hắn vừa mới xuất hiện, tâm Huyết Sắc hoang nguyên giống như chuyển tới chân hắn. Vạn chúng chú mục, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người hắn.

Đồ Cương và Tần Sơn Hà, Đạm Đài Lưu Quang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đạo thân ảnh này. Bọn hắn chỉ cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, hết sức quen thuộc, kết hợp với ngữ khí quen thuộc kia. Thân thể bọn hắn bỗng nhiên run rẩy, hết sức kích động. Trong lúc nhất thời khó có thể nói ra lời.

Mà Cung Phi Vũ và mấy người khác thì không rõ ràng cho lắm.

- Xem ra ngươi rất tự tin.

Minh Viêm nói.

- Cho ngươi một cơ hội, nói ra họ tên của ngươi.

- Nhớ kỹ, người giết các ngươi tên là.... Sở Mộ.

Trong nháy mắt người mặc trường bào màu trắng nói ra tên mình, đồng tử ba người Đồ Cương lập tức mở rộng, mà kiếm Sở Mộ đã lập tức rời khỏi vỏ.

Vô Hồi kiếm, kiếm đi không về, về là có máu.

Một đạo phong nhận màu xanh giống như là kim loại thoát khỏi Vô Hồi kiếm, phá không chém ra.

Kiếm kỹ Phách phong.

Nhanh, nhanh tới cực hạn. Minh Viêm thậm chí còn không kịp phản ứng, đạo phong nhận màu xanh kia đã bành trướng trước mắt hắn, tràn ngập cả thế giới. Ngay sau đó hắn cảm giác trời đất đảo ngược.

Khâu Lôi khẽ giật mình, bị dọa hỏng. Minh Viêm lại bị một Kiếm giả nhân tộc đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu này giết chết. Gan hắn cũng bị dọa hỏng. Hắn vội vàng vận dụng bí pháp, hóa thành một đạo yêu quang, giống như côn bằng bay lên trời, ý đồ muốn thoát đi.

Sở Mộ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chém ra một kiếm. Một tiếng răng rắc vang lên. Một đạo sấm sét màu tím phá không, đánh trúng Khâu Lôi, khiến cho thân thể hắn chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất. Kiếm chém xuyên mặt đất, lực lượng chấn động mạnh mẽ kết hợp với Thổ áo nghĩa, đánh nát mặt đất. Bay thẳng về phía Ma La Thập crua Địa Ma tộc.

Ma La Thập của Địa Ma tộc trong nháy mắt khi Sở Mộ chém giết Minh viêm đã bị dọa sợ. Hắn vội vàng vận dụng năng lực thiên phú của Địa Ma tộc, độn địa thoát đi. Chỉ là vừa mới chạy được một khoảng thì đã cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ, không có cách nào đối kháng được truyền tới. Đánh trúng thân thể hắn, trực tiếp bị đánh nát trong lòng đất.

Ba kiếm, từ khi xuất hiện, Sở Mộ xuất ra ba kiếm đã chém giết ba thiên tài của ba tộc.

Người Chấn Thiên chiến đội trợn mắt há hốc mồm, giống như hóa đóa. Đại não căng cứng, tư duy cứng lại, không có cách nào suy nghĩ kịp.

- Chư vị, đã lâu không gặp.

Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ quay người nhìn về phía Tần Sơn Hà và Đồ Cương, Đạm Đài Lưu Quang. Miệng khẽ mỉm cười, nói.

Thanh âm hắn làm bừng tỉnh mọi người, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn quái vật vậy.

- Đội... Đội...

Lưỡi Tần Sơn Hà như cứng lại, không thể thốt thành lời.

- Đội trưởng... Cuối cùng đội trưởng cũng trở lại.

Đồ Cương hít sâu một hơi rồi nói ra, cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn một chút. Bởi vì kích động cho nên thân thể và ngữ khí của hắn đều run rẩy.

Đạm Đài Lưu Quang không nói gì, nhưng mà hai tay run rẩy cũng nói rõ nội tâm hắn lúc này.

- Đội trưởng.

Hai chữ này từ trong miệng Đồ Cương thốt ra, lập tức giống như sấm sét nổ vang trỏng đầu mấy người Cung Phi Vũ, như ngàn vạn sấm sét đánh xuống, phảng phất như hóa thành một mảnh biển sấm sét.

Đội trưởng.

Đội trưởng.

Đội trưởng.

Người này là đội trưởng Chấn Thiên chiến đội? Là vị đội trưởng có rất nhiều truyền thuyết kia? Là vị đội trưởng đột nhiên biến mất nhiều năm không có tin tức kia?

Đội trưởng của bọn hắn?

- Vài năm không gặp, thực lực các ngươi đều tăng lên không ít. Chiến đội cũng có không ít thành viên mới.

Sở Mộ cười nói. Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy vui vẻ.

Trong bảy năm rưỡi hắn không có mặt ở đây, ba người Đồ Cương không có buông tha, vừa tu luyện lại cố gắng phát triển, khiến cho Chấn Thiên chiến đội phát triển tới tình trạng như vậy.

Ban đêm ở Huyết Sắc hoang nguyên âm trầm mà lạnh uốt, trong không khí tràn ngập sát khí nồng đậm, khiến cho người ta không rét mà run.

Phía xa truyền tới từng tiếng kêu thê lương mà sắc bén, khiến cho cảnh đêm đáng sợ này càng tăng thêm vài phần quỷ dị.

Tiếng tí tác vang lên, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, có tia lửa bắn ra rồi lại lập tức biến mất. Trên đống lửa là một đầu hung thú thái cổ đang được nướng. Lúc này mùi thịt thơm nồng tản mát ra, khiến cho người ta chảy nước miếng.

Ánh lửa màu đỏ chiếu rọi lên khuôn mặt mỗi một người, mười thành viên của Chấn Thiên chiến đội ở chung quanh đống lửa này.

- Đội trưởng, những năm này người đi đâu vậy.

Mặc dù đã qua một hồi lâu, nhưng mà ngữ khí của Tần Sơn Hà vẫn mang theo chút kích động.

- Có chút kỳ ngộ, nói rất dài dòng.

Sở Mộ nói đơn giản.

- Những năm này các ngươi phát triển Chấn Thiên chiến đội tới mức này quả thực rất không dễ dàng. Mấy vị này các ngươi còn chưa giới thiệu cho ta.

- Đội trưởng, ta là Ngô Không. Bởi vì ta lĩnh ngộ Ảnh chi áo nghĩa cho nên ta phụ trách điều tra, dò xét.

Ngộ Không lên tiếng, tự giơi theieju đầu tiên.

- Đội trưởng, ta là Lữ Siêu.

- Đội trưởng, ta là Vương Nhạc...

- Đội trưởng, ta là Phượng Phi Hoa...

- Đội trưởng, ta là Vu Siêu Quần.

- Ta gọi là Cung Phi Vũ...

Cung Phi Vũ là người mở miệng cuối cùng, sau khi nói ra tên của bản thân, hắn dừng lại rồi mới lại tiếp tục nói.
Bình Luận (0)
Comment