Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1477

Cái giá mời đại tông sư tọa trấn cực cao.

Sau chiến đấu, Sở Mộ đi lên bong thuyền nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn nhìn thấy tầng mây biến ảo, phía dưới có dãy núi phập phồng liên miên không ngớt, cũng có hồ nước rừng cây.

Các Kiếm Vương ra tay đánh nhau với Thiết Dực Ưng tập kích. Nơi này còn có rất nhiều thi thể của chúng và máu tươi nhuộm đỏ phi hạm chưa thanh lý.

Sở Mộ tận mắt nhìn thấy đại chiến, hắn phát hiện thực lực của mình còn chưa đủ ứng phó.

Có lẽ hắn có thể quần nhau với một con Thiết Dực Ưng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Thiết Dực Ưng quá nhiều, có hơn ngàn vạn con, hơn nữa mỗi một con Thiết Dực Ưng có thực lực rất mạnh, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh cực hạn bình thường không phải đối thủ của chúng.

Thậm chí trong đó có không ít Thiết Dực Ưng đạt tới cấp bậc Vương cấp, nhất định phải là cường giả Kiếm Vương mới có thể đối phó.

Từ tình hình như vậy, cường giả Kiếm Vương một chọi một với Thiết Dực Ưng cũng phải chết, trên phi hạm có mấy trăm Kiếm Vương tạo thành đại trận, vừa rồi chém giết hơn phân nửa Thiết Dực Ưng mới làm đám Thiết Dực Ưng rút lui.

Sở Mộ càng ý thức được bản thân nhỏ yếu, thực lực còn chưa đủ, việc cấp bách hiện tại chính là phải đột phá, tu vi của hắn chưa đạt tới Thần Ngưng Cảnh cực hạn.

Lúc này ánh mắt hắn ngưng trọng và mang theo hoảng sợ, hắn nhìn tầng mây ngoài xa.

Tầng mây nồng đậm nhưng Sở Mộ vẫn nhìn thấy một thân ảnh đang phi hành xuyên qua tầng mây, tốc độ kia còn nhanh hơn Oanh Thiên phi hạm một ít.

Tốc độ phi hạm gấp mười lần vận tốc âm thanh, tốc độ phi hành của người nọ nhanh hơn phi hạm một ít, nói rõ tốc độ của hắn vượt qua vận tốc âm thanh mười lần, người như thế không phải Kiếm Vương bình thường, hơn nữa còn là cường giả trong Kiếm Vương.

Cách xa nhau vài trăm mét, xuyên qua phong cấm vô hình, Sở Mộ cảm nhận được mũi nhọn rất mạnh trên người của người kia.

Tốc độ đối phương rất nhanh, vượt qua vô số tầng mây, Sở Mộ không nhìn rõ tướng mạo của hắn nhưng Sở Mộ nhớ kỹ khí tức và thân thể đối phương.

Dường như người nọ phát hiện có người nhìn hắn liền quay đầu nhìn sang, Sở Mộ cảm giác được ánh mắt như lợi kiếm phá không bay tới làm hắn chấn động, hai mắt đau đớn, tinh thần rối loạn.

Nhưng không có địch ý và sát ý nên hắn khôi phục rất nhanh, Sở Mộ vô cùng khiếp sợ.

Ánh mắt như thế nào lại lợi hại như thế?

Không bao lâu Sở Mộ quay trở về phòng, hắn có ý định tĩnh tu nhưng nội tâm phập phồng, trong thời gian không thể tu hnahf, dứt khoát tạm thời không tu luyện.

Qua một lúc sau hắn bình tĩnh như cũ, Sở Mộ lại tiến vào trạng thái tu luyện.

Thời gian cực nhanh, nửa năm trôi qua nhanh chóng.

Phía trước xuất hiện tòa thành nguy nga đứng vững trong tinh không, nó giống như cự nhân trường tồn bất diệt.

Chiếc phi hạm này dài ngàn mét nhưng lại nhỏ như hạt cát khi so với tường thành.

Phi hạm bay theo tuyến đường an toàn vào thành, không ngừng xâm nhập sau đó dừng lại trước phủ đệ thật lớn, nó chậm rãi đáp xuống.

- Các vị tuấn kiệt, nơi này chính là thành Tây Hổ trong Tây Hổ đại vực, hiện tại các vị đến nơi rồi.

Tại thiện đường tầng giữa, tất cả kiếm giả tụ tập tại đây, Thiên Xảo Ngư có mặt, hắn nói với mọi người:

- Thiên Xảo thị của ta là một trong các đại tộc thành Tây Hổ, thực lực cường đại, tài nguyên phong phú, cầu hiền như khát, ta hi vọng các vị tuấn kiệt có thể dung nhập vào Thiên Xảo thị chúng ta, Thiên Xảo thị sẽ dùng đãi ngộ như tộc nhân đối đãi với các vị, nếu biểu hiện xuất sắc sẽ được xem trọng và bồi dưỡng trọng điểm.

Nói trắng ra, Thiên Xảo Ngư đang mời chào mọi người, trước đây hắn cũng phái người tiếp xúc với một ít người mà mình xem trọng, có một nhóm người đã đáp ứng gia nhập Thiên Xảo thị, việc này không ảnh hưởng việc bọn họ gia nhập thế lực lớn, trở thành đệ tử thế lực lớn.

Có một bộ phận nguyện ý lưu lại gia nhập Thiên Xảo thị, đại bộ phận không muốn, Thiên Xảo Ngư cũng không giữ lại, trên thực tế hắn cũng biết mình có thể mời được một đám người là đủ rồi.

Cho dù toàn bộ người nơi đây muốn gia nhập thì hắn cũng không đáp ứng, bởi vì Thiên Xảo thị không thể cung cấp tài nguyên cho mấy vạn người.

Người như Long Tôn Hạ Hầu Sơn và Khương Thải Điệp đều rời đi, bọn họ sẽ không gia nhập Thiên Xảo thị, từ đáy lòng, bọn họ có ngạo khí có ngông nghênh, tuy Thiên Xảo thị là thế lực to lớn nhưng trong suy nghĩ của bọn họ còn không bằng thế lực lớn thật sự.

Nếu muốn tài nguyên tu luyện, bọn họ mang theo tài nguyên từ gia tộc đã đủ dùng, cho dù gia nhập Thiên Xảo thị cũng không được cung cấp quá nhiều, hơn nữa gia nhập Thiên Xảo thị còn bị ước thúc.

Sở Mộ không rời đi, bởi vì lúc trước Thiên Xảo Ngư mời hắn tới Thiên Xảo thị làm khách, Sở Mộ cũng từng gián tiếp đề cập qua, kết giao bằng hữu không sao, nếu bảo hắn gia nhập Thiên Xảo thị thì không cần bàn.

Về sau Thiên Xảo Ngư cũng không nhắc lại, hắn mang tâm tình kết giao bằng hữu với Sở Mộ, thành tâm thành ý mời Sở Mộ đi Thiên Xảo thị làm khách.

Dù sao đi vào thành Tây Hổ cũng phải tìm nơi ở lại, lại chờ đợi thế lực lớn mở sơn môn thu đệ tử.

Không quen cuộc sống nơi đây, có người dẫn đạo, hơn nữa còn là người kết giao, dùng thân pâận bằng hữu mời mình, Sở Mộ không cự tuyệt.

Thiên Xảo Ngư chỉ cần mời hắn vào gia tộc đã xem như thành công.

Kiếm ý và áo nghĩa của Lý Kỷ Văn đã rèn luyện tới tám chuyển trung kỳ, xem như không tệ, cho dù đi tới nơi nào cũng trở thành thiên tài chính thức, kiếm thuật của hắn còn mạnh hơn kiếm giả rèn luyện kiếm ý áo nghĩa tám chuyển hậu kỳ, nếu kiếm thuật phối hợp thêm kiếm ý, sức chiến đấu cường đại không kém gì kiếm giả kiếm ý tám chuyển hậu kỳ.

Thiên Xảo Ngư là thiếu chủ Thiên Xảo thị, không ngoài ý muốn sẽ thành gia chủ, quyền lợi rất lớn, chỉ cần không phải đại sự thì hắn có thể tự quyết rất nhiều việc.

Sở Mộ được an bài trong một đình viện, tên là Thanh Trúc viên, bên trong có trồng nhiều thanh kiếm trúc.

Thanh kiếm trúc có màu xanh ôn nhuận như ngọc, mỗi một mảnh lá cây giống như lợi kiếm, lá trúc còn sinh ra ánh huỳnh quang, người ta nhìn biên giới lá trúc chẳng khác gì lưỡi kiếm sắc bén..

Một mảnh lá cây không có gì, nhưng có tới mấy ngàn thanh kiếm trúc, mỗi cây có mấy trăm lá cây, nhiều mũi nhọn hội tụ như vậy sinh ra mũi nhịn làm kiếm giả Thần Ngưng Cảnh bình thường không thừa nhận nổi.

Cho nên khi một người hầu đều biết Thiên Xảo Ngư mời Sở Mộ ở lại Thanh Trúc viên đều kinh ngạc.

- Sở huynh, Thanh Trúc viên như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment