Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1527

Kiếm quang màu đen nhanh đến tột độ lại không tiếng động biểu thị lực lượng toàn bộ thu giấu vào trong, khi nó bùng nổ thì cực kỳ đáng sợ.

Liễu Dạ thi triển ra thuật ngự kiếm, Sở Mộ cảm giác uy lực trong đó còn mạnh hơn Vương Uy.

Sở Mộ không thi triển thuật ngự kiếm ngay mà dùng Vô Hồi kiếm đối kháng kiếm quang màu đen thuật ngự kiếm, lại thi triển bộ pháp na di biến đổi trong phạm vi nhỏ né kiếm kỹ tam phẩm của Liễu Dạ.

Liễu Dạ bùng nổ mấy chiêu kiếm kỹ tam phẩm liên tiếp oanh kích Sở Mộ, kiếm quang màu đen xoay quanh công kích từ mỗi góc độ. Liễu Dạ lắc người như hồn ma đi trong bóng đêm âm thầm đến gần Sở Mộ, kiếm trong tay phải chém qua.

Liễu Dạ có thể làm được một lòng dùng hai việc, vừa khống chế thuật ngự kiếm công kích vừa thi triển kiếm thuật đánh xáp lá cà.

Chỉ số ít thiên tài có thể một lòng dùng hai việc, không biết có thể một lòng làm ba việc không?

Liễu Dạ thiên tài có thể một lòng dùng hai việc khiến máu Sở Mộ sôi trào, hắn hơi kích động.

Sở Mộ vừa né tránh vừa thầm nghĩ:

- Một lòng thi triển thuật ngự kiếm, một lòng cầm kiếm đánh cận chiến, phối hợp với thuật ngự kiếm, huyền diệu hơn từ xa thi triển kiếm kỹ oanh kích, độ khó càng cao.

Chỉ có người tự tin vào mình mới dám làm như thế.

Cách đấu của Liễu Dạ mang đến gợi ý cho Sở Mộ.

Sở Mộ lắc người, Vô Hồi kiếm đánh bật phi kiếm của Liễu Dạ, hắn bay lên nhanh chóng thi triển thuật ngự kiếm. Kiếm quang sắc bén đâm thẳng tới trước, tay phải Sở Mộ cầm thanh kiếm khí hoàng phẩm, một kiếm cực kỳ diệu từ góc độ khó tin đâm tới trước mặt Liễu Dạ.

Liễu Dạ biến sắc mặt, gã tuyệt đối không ngờ Sở Mộ cũng lĩnh ngộ thuật ngự kiếm vừa thi triển nhanh nhẹn như thế. Sở Mộ còn giống như gã một lòng làm hai việc, cầm kiếm cùng hắn đánh nhau, kiếm thuật kia tinh diệu hơn của gã.

Liễu Dạ vội vàng dùng thuật ngự kiếm đỡ phi kiếm của Sở Mộ, gã huơ kiếm định đâm vào hắn. Nhưng cao thủ tranh chấp chỉ trong một giây, Liễu Dạ đã mất tiên cơ, đụng phải Sở Mộ thì càng không có cơ hội phản kích.

Từng chiêu từng chiêu hụt hơi, Sở Mộ tấn công dồn dập, Liễu Dạ buộc lòng phải phòng thủ, khó thể làm ra phản kích hữu hiệu, cảm giác này khiến gã cực kỳ bực tức.

Liễu Dạ muốn bùng nổ, thi triển ra kiếm kỹ cường đại đánh lui Sở Mộ để chiếm thời gian thở dốc, tiếc rằng Sở Mộ nắm chắc điểm này không cho gã cơ hội đó, từng chiêu dồn ép, kiếm quang thuật ngự kiếm phối hợp nhau cực kỳ nhanh nhẹn.

Hai người đều có thể một lòng làm hai việc, nhưng về trò này thì Sở Mộ mạnh hơn Liễu Dạ.

Một kiếm chém xuống, kiếm kỹ Trảm Phong, Chấn Sơn kình bộc phát ra đánh bay Liễu Dạ. Gã chưa kịp điều chỉnh thì kiếm quang bắn tới thành màu xanh, tốc độ nhanh đến tột đỉnh, khiến Liễu Dạ từ bỏ điều chỉnh, chỉ miễn cưỡng giơ kiếm đỡ, tạm thời không cách nào thi triển thuật ngự kiếm.

Bốn loại áo nghĩa bạo phát, kiếm ý dâng lên trong khoảnh khắc ngưng tụ vào kiếm, một kiếm đâm thẳng tới trước, mây mù bàng bạc biến ảo bị cắt ra, mũi nhọn kinh người không gì sánh bằng làm Liễu Dạ biến sắc mặt.

Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng Liễu Dạ, nhưng gã hứng chịu thuật ngự kiếm công kích rất khó né tránh. Liễu Dạ đành phải bùng nổ bất chấp tổn thương cho bản thân, đánh bay kiếm quang thuật ngự kiếm rồi thi triển kiếm kỹ tứ phẩm đối kháng Phá Vân Kiến Thanh Thiên.

Uy lực đáng sợ nổ tung, Liễu Dạ bị hất bay ra, liên tục phun ra ngụm máu, trong đó có một cái là do gã miễn cưỡng bùng nổ gây ra vết thương.

Liễu Dạ phun ba ngụm máu, mặt tái nhợt như quỷ, đã bị nội thương không nhẹ.

Liễu Dạ hung tợn lườm Sở Mộ, âm trầm điều khiển kiếm quang màu đen bay nhanh lên trời chạy đi xa.

Liễu Dạ không bao giờ ngờ rằng tới kiếm chuyện với Sở Mộ, định dạy cho hắn bài học nhớ đời kết quả mình bị đánh nội thương. Liễu Dạ càng không biết rằng Sở Mộ mượn trận chiến với gã khiến hắn nắm giữ thuật ngự kiếm sâu sắc hơn, hiểu biết nhiều hơn cách phối hợp thuật ngự kiếm chiến đấu.

Sau khi đánh bại Liễu Dạ rồi Sở Mộ không ngừng lại, hắn ngự kiếm phi hành, kiếm quang chợt lóe bay lượn chân trời nhanh chóng trở về Trùng Thiên viện, Thạch Trung lâu của hắn.

Vừa về Thạch Trung lâu Sở Mộ liền ngồi xuống tĩnh tu, hồi ngộ cuộc chiến với Liễu Dạ.

Quá trình rất ngắn ngủi nhưng Sở Mộ tiến bộ rõ rệt, tĩnh tu hồi ngộ khiến hắn đào móc thêm tiềm lực.

Sở Mộ không biết rằng chiến đấu với Liễu Dạ đã bị nhóm các lão Phi Thiên các biết. Các đệ tử Phi Thiên các tu luyện này nọ đều nằm trong tầm theo dõi của các lão, nhưng bọn họ không rảnh đi xem xét từng đệ tử mà chỉ chọn quan sát đệ tử nào được họ xem trọng.

Nhóm các lão quan sát thấy quá trình Sở Mộ tu luyện và chiến đấu, tiến cảnh của hắn đều phơi bày trước mắt họ, khiến bọn họ càng lúc càng vừa lòng, cũng càng lúc càng thương tiếc, tăng tốc độ tìm thiên tài dị bảo nào nâng cao thiên phú tu luyện hơn.

***

Lại một tháng trôi qua, trong một tháng này Sở Mộ càng quen thuộc thuật ngự kiếm, ba mươi sáu câu khẩu quyết đọc thầm nhanh hơn một nửa thời gian, thi triển thuật ngự kiếm càng mau.

Dùng kiếm thuật phối hợp với thuật ngự kiếm chiến đấu càng quen thuộc hơn, chiêu thứ chín kiếm thuật băng đại thành, Phá Vân Kiến Thanh Thiên càng hoàn thiện, thực lực tổng thể tiến bộ bước dài.

Sở Mộ đột nhiên có một ý tưởng, xông Phi Thiên viện.

Một tháng trước Sở Mộ đánh bại Liễu Dạ, hiện giờ hắn càng mạnh, trừ thủ tịch của Phi Thiên viện ra trong đó không còn ai đánh lại hắn.

Thủ tịch Phi Thiên viện có thực lực như thế nào?

Sở Mộ không biết, nếu không bằng hắn thì tiện tay càn quét Phi Thiên viện luôn, nếu mạnh hơn hắn thì có thể học tập từ trận chiến với đối phương, lớn mạnh bản thân.

Quyết định xong Sở Mộ trực tiếp lên đường không báo cho ai biết, hắn rời khỏi Trùng Thiên viện đi hướng Phi Thiên viện.

Nhóm các lão theo dõi từng hành động của Sở Mộ.

Phi Thiên viện cách Trùng Thiên viện khá xa, Sở Mộ thi triển thân pháp mất nửa canh giờ mới đến nơi.

Trong ba viện đệ tử Bình Thiên viện đông nhất, đệ tử Trùng Thiên viện ít hơn Bình Thiên viện một chút, Phi Thiên viện là ít đệ tử nhất, không bằng một nửa Trùng Thiên viện.

Sở Mộ đến lối vào Phi Thiên viện, hắn bước nhanh vào trong, bị hai đệ tử Phi Thiên viện ngăn đường ngay.

Một trong hai người quát hỏi:

- Đứng lại, ngươi thuộc viện nào?

Đệ tử Phi Thiên viện chỉ có bấy nhiêu người, bọn họ biết mặt hết đệ tử mới, nhìn mặt Sở Mộ là biết xa lạ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Trùng Thiên viện.

Hai đệ tử Phi Thiên viện sửng sốt:

- Trùng Thiên viện?
Bình Luận (0)
Comment