Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1750

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, vì thực lực của đối thủ không đủ nhìn.

Vung kiếm đánh bại kiếm chiêu của đối phương, hình nhân đất không có trí khôn, lại một lần nữa thi triển ra một chiêu tương tự, công kích Sở Mộ.

Sở Mộ thông qua đọ sức cùng tiếp xúc, không ngừng tìm hiểu phân tích, học được chiêu thứ nhất của môn kiếm pháp hệ thổ. Hắn chỉ là học được mà thôi. Bởi vì lực thổ của hắn vẫn còn ở trình tự áo nghĩa Thổ.

Hắn công kích, đập nát. Sau đó lại đi tới, gặp vị hình nhân đất thứ hai, lại chiến đấu.

Vị hình nhân đất thứ hai so với vị đầu tiên lại càng cường đại hơn, nhưng cũng bị đánh nát ở dưới kiếm của Sở Mộ.

Kiếm của vị hình nhân đất thứ ba chặt chém xuống. Sở Mộ chỉ cảm thấy, khắp mặt đất dường như đều bay qua tới, đè ép xuống. Hai mắt Sở Mộ hiện lên một tia tinh quang. Hắn vung kiếm trên, đánh nát đất đai đang đè ép xuống, xông qua phản kích.

Sau khi chiến đấu kịch liệt một phen, Sở Mộ cũng thành công học được chiêu kiếm pháp hệ thổ thứ ba.

Sở Mộ diễn luyện mấy lần. Bởi vì nguyên nhân không có lực lượng quy tắc thổ, hắn chỉ có thể thi triển ra kiếm chiêu. Hắn chỉ nắm giữ được hình dạng mà không hiểu thấu được thần bí trong đó.

Chỉ có điều Sở Mộ cũng không nóng vội. Một khi áo nghĩa Thổ lột xác thành quy tắc thổ, lúc đó hắn liền có thể thành công thi triển ra môn kiếm pháp hệ thổ này, hoàn toàn phát huy ra được uy lực trong đó.

Thu kiếm vào vỏ, hắn lại đi về phía trước. Ở đây lại khôi phục lại một đoạn con đường đá xanh. Cảnh tượng hai bên trái phải đều là cây cối bụi cỏ, không khí trong lành, khiến cho tinh thần Sở Mộ phấn trấn.

Sau khi đi ước chừng nửa khắc đồng hồ, Sở Mộ thấy được hai vòng xoáy, một trái một phải. Trong đó bên trái có tấm bia đá, viết lối ra. Bên phải có tấm bia đá, viết cửa thứ hai.

Nói cách khác, Sở Mộ thông qua cửa thứ nhất của Ngũ Hành Thiên Quan.

- Cửa thứ hai là Ngũ Hành Kiếm Tông sử dụng để sát hạch đệ tử thân truyền. Thực lực của ta tuy rằng đủ để đánh bại Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong bình thường, nhưng có người nói đệ tử thân truyền của Ngũ Hành Kiếm Tông, ít nhất phải đạt được cấp bậc Kiếm Vương thất tinh.

Mặc dù hiếu kỳ đối với cửa thứ hai của Ngũ Hành Thiên Quan, nhưng Sở Mộ rất lý trí hiểu được bản thân có thể làm được cái gì. Hắn biết dựa vào thực lực của hắn bây giờ, tiến vào cửa thứ hai, chỉ là tự tìm đường chết.

Hơn nữa, hắn chỉ cần trở thành đệ tử của Ngũ Hành Kiếm Tông, sau này thực lực tăng lên, nhất định sẽ lại một lần nữa tiến vào Ngũ Hành Thiên Quan. Đến lúc đó tiến vào cửa thứ hai, giải đáp lòng hiếu kỳ của mình.

Nghĩ tới đây, Sở Mộ liền đi bên cánh cửa vòng xoáy phía trái bước vào. Bàn chân bước đi hoàn toàn không dừng lại, tiến vào bên trong cánh cửa vòng xoáy.

- Thật đáng mừng. Ngày hôm nay lại có hai người xông qua cửa thứ nhất của Ngũ Hành Thiên Quan, trở thành đệ tử chân truyền của bản tông. Hi vọng ở trong các ngươi lại gặp được người thứ ba.

Lý chấp sự cười to nói.

- Cái gì!

- Cái gì? Người kia không ngờ thông qua cửa thứ nhất?

Sau khi nghe được, mỗi người đều vô cùng chấn động kinh sợ, vẻ mặt không thể tin tưởng.

- Không có khả năng. Lý chấp sự, có phải ngài đã nói sai rồi hay không? Dựa vào hắn một Kiếm Vương 60 tuổi mới tu luyện đến Tạo hóa tam trọng thiên, thiên phú bình thường, làm sao có thể thông qua kiểm tra.

Một vài Kiếm Vương khinh thường Sở Mộ và tự nhận mình có thiên phú không tầm thường lại xông qua ải thất bại, hiện tại sắc mặt đại biến, đều quát lớn.

Sắc mặt Lý chấp sự tối xầm xuống. Một cảm giác lạnh lẽo nhất thời tràn ra, khiến cho toàn thân mọi người giật mình một cái. Nhìn thấy Lý chấp sự hình như có chút nổi giận, những người vừa rồi liền im miệng.Nnhưng trong lòng bọn họ, lại hết sức khó chịu.

- Quả thực thiên phú tu luyện của người kia vừa rồi bình thường. Nhưng điều này cũng không đại biểu thiên phú khác của hắn bình thường.

Lý chấp sự hừ lạnh nói. Hắn không nhiều lời. Trên thực tế hắn cũng hết sức tò mò. Rốt cuộc Sở Mộ làm như thế nào có thể xông qua cửa thứ nhất.

Sau khi Sở Mộ đi vào cánh cửa vòng xoáy bên trái, rời khỏi Ngũ Hành Thiên Quan, đối diện với đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc. Đó là một lão già.

- Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?

Đối phương sử dụng ánh mắt kinh ngạc và biểu tình cùng với giọng nói kinh ngạc, dò hỏi. Chợt lão già này cũng ý thức được vấn đề của mình. Đặc biệt ngu ngốc. Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy được Sở Mộ từ vòng xoáy lối ra của Ngũ Hành Thiên Quan đi ra.

Chỉ có điều bởi vì trước đây không lâu, có một người thông qua cửa thứ nhất của Ngũ Hành Thiên Quan, cũng được hắn tiếp đón.

Suy nghĩ một chút cũng là bình thường. Mười năm qua, cũng chưa từng có một người nào thông qua. Dù sao lấy thực lực Kiếm Vương cấp thấp xông cửa thứ nhất của Ngũ Hành Thiên Quan, vẫn quá mức miễn cưỡng. Có thể thông qua, đều loại thiên tài tuyệt thế có thể vượt qua một khiêu chiến đại trọng thiên.

Cho dù là loại tông môn cấp bá chủ như Ngũ Hành Kiếm Tông này, thiên tài như vậy cũng rất ít.

Hắn không có nghĩ tới, trong vòng một ngày này, không ngờ xuất hiện người thứ hai xông qua cửa thứ nhất của Ngũ Hành Thiên Quan Kiếm Vương. Hơn nữa tu vi chỉ là Tạo Hóa tam trọng thiên sơ kỳ. So với người vừa rồi, thật sự còn thấp hơn.

- Đi theo ta.

Lão già này khẽ quát một tiếng, thân hình lóe lên. Thời khắc Sở Mộ vẫn không kịp phản ứng lại, đã bị lão già nắm cánh tay kéo đi, nhanh chóng bay vút về phía trước.

Trong lòng Sở Mộ kinh hãi. Không biết lão giả này có tu vi thế nào, lại khiến cho hắn ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có.

Không bao lâu, lão già kéo Sở Mộ vọt vào bên trong một tòa điện phủ. Trong chớp mắt, mấy đạo khí tức sắc bén quét ngang qua. Sở Mộ có cảm giác mặt trong mặt ngoài đều bị nhìn thấu, khiến hắn sởn tóc gáy.

- Các vị trưởng lão, ta vừa tìm được một hạt giống tốt.

Lão già đang kéo Sở Mộ dừng lại, hưng phấn kêu lên.

- Hạt giống tốt gì lại khiến cho ngươi kích động như vậy?

Một giọng nói ôn hòa vang lên, giống như mặt nước lăn tăn gợn sóng, xẹt qua nội tâm. Nhất thời làm được lão già đang kích động, nhanh chóng bình phục lại.

Sở Mộ lúc này mới nhìn rõ, bên trong điện phủ này, trừ hắn và lão già dẫn hắn tới ra, còn có tám người khác. Trong đó có một người là trung niên, một người là thanh niên thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi. Sáu người khác đều là lão già. Trên người bọn họ mặc trường bào với các màu không giống nhau.
Bình Luận (0)
Comment