Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 188

Trong đôi mắt nhỏ, hẹp kia bắn ra vẻ không thể nào tin tưởng nổi, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn về phía thắt lưng mình, chỉ thấy y phục giống như bị sợi tơ vô hình cắt qua, một màu đỏ tươi chậm rãi lan tràn ra, lúc này hắn mới cảm thấy cảm giác đau đớn từ tận xương tủy tràn ngập toàn thân hắn, khiến cho hắn không thể không mở miệng hét thảm một tiếng.

Thanh âm quỷ dị vang vọng, giống như gợn sóng nhộn nhạo, thân thể người bịt mặt áo xám không ngờ lại bị cắt đôi ở giữa hông, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Phanh một tiếng đổ xuống mặt đất, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ một mảng lớn cỏ tươi phía dưới.

Cao thủ nhập môn Hóa Khí cảnh.... Chết.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, không ngừng khuếch tán ra chung quanh.

Trên mặt đất có thể thấy từng chỗ bị thiêu đốt tới cháy đen, còn có một cỗ thi thể bị chém ngang hông, nội tạng cùng với máu tươi trộn lẫn trên mặt đất, nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, chỗ bị chém đôi vô cùng bóng loáng.

Trong đôi mắt nhỏ, hẹp của người bị mặt áo xám kia có vẻ kinh hoàng và không thể tưởng tượng nổi không có cách nào che dấu được, còn có chút sợ hãi và không cam lòng hòa quện vào với nhau, nhìn qua hết sức phức tạp.

Sở Mộ đi qua thi thể đối phương, giống như là một ngọn gió thổi về phía vách núi, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn về phía dưới vực sâu bên cạnh, vực sâu tràn ngập mây mù vờn quanh, sâu không thấy đáy. Vừa rồi Tiêu Thiên phong bị rơi xuống dưới này, lúc này đã không thấy bóng dáng đối phương đâu.

Đứng bên vách núi, từn cơn gió lớn thổi tới bên người Sở Mộ, thổi khiến cho mái tóc đen của hắn bay tán loạn, y phục phần phật rung đông, thổi khiến cho mây mù biến ảo liên tục, giống như có một đầu quái thú cực lớn ở phía dưới đan phun ra nuốt vào vậy.

Sở Mộ giống như biến thành một pho tượng, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, ai cũng không có dự đoán được, hắn và Tiêu Thiên phong kết bạn mà đi, cuối cùng lại có kết quả như vậy.

- Tiêu Thiên phong, ta tin rằng ngươi sẽ không cứ như vậy mà chết đi, ta sẽ đợi tới lần tiếp theo gặp ngươi.

Thu hồi ánh mắt, vẻ thâm thúy trong mắt biến mất, ánh mắt lần nữa trở nên thanh tịnh, còn có một phần chờ mong. Chợt, trong lòng Sở Mộ có một cơn giận dữ không thôi, giận dữ tràn ngập lồng ngực, nếu không phải là kẻ bịt mặt áo xám này xuất hiện, như vậy hiện tại hắn và Tiêu Thiên phong vẫn kết bạn mà đi, cùng nhau tới Ly Châu kiếm viện.

Thân ảnh lóe lên, Sở Mộ giống như ngọn gió xuất hiện bên cạnh thi thể đã bị chém thành hai đoạn của người bịt mặt áo xám, nhìn qua ánh mắt hoảng sợ, tràn ngập phức tạp của đối phương, ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ nhẹ nhàng vẩy một cái, trực tiếp gẩy cái khăn màu đen trên mặt đối phương ra, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, giống như là mặt ngựa.

Đây là một khuôn mặt lạ lẫm, Sở Mộ cũng không có cách nào nhìn ra cái gì, hắn ngồi xổm người xuống, lục lọi trong ngực người này, tìm ra một ít thứ. Tiếp đó, hắn lại đá bay thi thể của người này xuống vực sâu bên cạnh vách núi, chỉ để lại một bãi máu. Coi như là người biết chuyện nhìn thấy đám máu này cũng không biết được rốt cuộc là máu của ai lưu lại.

Trong ngực người bịt mặt áo xám kia tổng cộng có hai bình đan dược, một bình là đại chỉ huyết hoàn, một bình là đại hồi khí hoàn, ngoại ra không còn thứ gì khác, càng không có đồ vật chứng minh thân phận của người này.

- Vận dụng một cao thủ Hóa Khí cảnh tới giết ta, trừ Thanh Lan kiếm phái ra, ta thực sự không thể nghĩ ra được thế lực nào khác.

Sở Mộ thu mấy hỏa đại hồi khí hoàn ném vào trong miệng, đem đám còn lại thu lại rồi đứng dậy, miệng lạnh lùng nói ra một tiếng. Về phần kinh mạch tổn thương vì vận chuyển một đạo tiên thiên kiếm khí kia chỉ có thể để sau này chậm rãi khôi phục. Hai mắt hắn nhìn về phía Thanh Lan sơn, giống như nhìn thấu một tia sát cơ từ đó đang lưu chuyển:

- Chỉ là các ngươi tuyệt đối sẽ không ngờ tới cao thủ Hóa Khí cảnh này chẳng những không có giết được ta, mà ngược lại còn chết dưới kiếm của ta. Trong vòng mười năm ta tất sẽ thực hiện được điều ta nói. Kiếm chỉ Thanh Lan kiếm phái, tất cả các ngươi đều đáng chết, không có một ai còn sống.

Lời nói của Sở Mộ có cảm giác quyết liệt, tràn ngập sắc bén và lạnh lẽo, cho thấy quyết tâm không gì sánh nổi của hắn.

Nhặt ngụy kiếm khí của cao thủ Hóa Khí cảnh này lên, trong kiếm phái hạ phẩm, cũng không phải mỗi một cao thủ Hóa Khí cảnh đều có được kiếm khí chính thức để dùng, chỉ có những tồn tại cấp bậc trưởng lão mới có được. Hắn đi về phía bao y phục phía xa của mình, sau khi lấy ra một bộ y phục mới để thay, lại chỉnh đốn một phen. Chỉ là mái tóc đen bởi vì tiên thiên kiếm khí hỏa hệ của đối phương làm ảnh hưởng mà đã trở thành mái tóc xoăn, nhìn qua cũng có chút kỳ lạ.

- May mắn mà lúc này không có đồng hành cùng đám người đại sư huynh, nếu không đoán chừng sẽ xuất hiện tổn thương không đáng có khác. Chỉ là không biết Thanh Lan kiếm phái trừ việc phái người ra đối phó với ta và Tiêu Thiên phong ra còn có phái cao thủ Hóa Khí cảnh tới đối phó với đám người Đại sư huynh hay không?

Lưng đeo hai thanh ngụy kiếm khí, tay trái mang theo Ngụy Thanh Phong kiếm, lần nữa đem bao y phục lên lưng. Lần này hắn chỉ còn lẻ loi một mình, không tiếp tục kết bạn với Tiêu Thiên phong mà đi. Trong lòng mang theo vài phần lo lắng về đám người Lý Dật, Sở Mộ lần nữa cất bước.

...

Sau một khoảng thời gian, Sở Mộ thoát khỏi khu vực vách núi, càng đi về phía trước, một con đường rộng lớn xuất hiện trước mắt hắn.

Con đường này vắng vẻ, vô cùng yên tĩnh, rất ít người đi lại. Nhưng mà khi đi được một đoạn không ngắn, bắt đầu có nhiều thay đổi. Sau khi Sở Mộ đi vào con đường lớn này, không bao lâu hắn đã thấy một chiếc xe ngựa từ phía đối diện nhanh chóng chạy tới, một đường vô cùng vội vã.

Đây là người không thể dây vào, Sở Mộ cũng chỉ liếc mắt nhìn phía xa, cũng không có quá để ý.

Cũng không lâu lắm lại có thanh âm từ phía sau vang lên, căn cứ vào cảm giác của Sở Mộ, ước chừng mười thước sau lưng hắn, nhân số của đối phương chừng năm người.

Quả nhiên không bao lâu sau, thanh âm sau lưng dần dần trở nên vang dội, chứng minh người sau lưng đang dần dần đuổi tới, mà lỗ tai Sở Mộ hơi động đậy một chút, dựa vào thính kiếm từ tư thế, động tác, cách nói chuyện của năm người sau lưng mà phán đoán. Thính kiếm viên mãn có thể tái hiện chính xác nơi thanh âm phát tán ra, nhưng mà trước mắt Sở Mộ khó có thể làm được điểm này.

Bởi vì thi triển thính kiếm, tốc độ của Sở Mộ cũng không nhanh, không bao lâu sau năm người này đã vượt qua Sở Mộ, Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt năm người này dừng lại trên người Sở Mộ mấy hơi thở. Thậm chí Sở Mộ còn cảm giác được trong đó có một đạo ánh mắt sắc bén nhìn vào tay và ngụy kiếm khí trên lưng hắn một đoạn thời gian dài.
Bình Luận (0)
Comment