Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 19

Sở Mộ âm thầm nghĩ tới:

- Bất quá, trưởng lão Chấp pháp một thân chính khí, có lẽ không phụ lòng hai chữ công chính.

Một thời gian ngắn về sau, Lục Tuyết phản hồi, đồng thời còn có ba người Vương Phong, Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan. Vương Phong ánh mắt dừng một cái trên mặt Sở Mộ, tàn nhẫn oán độc, mà Tiêu Thiên Phong chỉ hơi hơi gật gật đầu, Nghiêm Khoan thì là đối với Sở Mộ cười cười.

- Bái kiến trưởng lão Chấp pháp.

Ba người ngay ngắn hướng trưởng lão Chấp pháp hành lễ.

- Tiêu Thiên Phong, Nghiêm Khoan, hai người các ngươi có bằng lòng hay không vì đệ tử ngoại môn Sở Mộ làm chứng?

Trưởng lão Chấp pháp hỏi.

- Đệ tử nguyện ý.

Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan không có nói dối, lại để cho Sở Mộ có chút cảm động.

- Đệ tử ngoại môn Sở Mộ cùng Vương Trường Vương Nghĩa Vương Lỗi xung đột, ngày đó các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy. Nếu có tận mắt nhìn thấy, nói rõ chi tiết.

Trưởng lão Chấp pháp nói.

Lời nói Tiêu Thiên Phong không nhiều lắm, vài câu tỏ rõ, mà Nghiêm Khoan lời nói khá nhiều nhưng nói được sinh động giống như tình cảnh ngày đó lại hiện ra. Trên trán Vương Phong gân xanh lồi ra, nhưng lại không thể nhảy lên, không chỉ có oán hận Sở Mộ, càng là hận Tiêu Thiên Phong cùng Nghiêm Khoan.

Thời điểm lúc này, Ngôn Lăng trở lại, tiến đến.

- Bẩm trưởng lão, trải qua đệ tử điều tra nghe ngóng, sự thật cùng lời đệ tử ngoại môn Sở Mộ nhất trí.

Ngôn Lăng nói.

- Đã tra ra manh mối, bản trưởng lão làm ra phán quyết.

Ánh mắt trưởng lão Chấp pháp nhìn Vương Phong cùng Sở Mộ.

- Đệ tử ngoại môn Vương Lỗi, làm nhiều việc ác, đệ tử ngoại môn Vương Trường Vương Nghĩa ỷ thế hiếp người, bị thương bị phế, gieo gió gặt bão. Từ nay về sau trục xuất ba người bọn họ khỏi bổn phái. Đệ tử nội môn Vương Phong....

Trong lòng Vương Phong thầm hận, gặp ánh mắt trưởng lão Chấp pháp rơi vào trên người hắn, liền vội cúi đầu chắp tay:

- Có đệ tử.

- Ngươi thân là huynh trưởng Vương Lỗi, thân là nội môn sư huynh, quản giáo không nghiêm, càng không có làm gương tốt, bản trưởng lão phạt ngươi đến Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, ngươi có phục không.

Trưởng lão Chấp pháp nói.

- Đệ tử phục.

Hàm răng Vương Phong đều muốn cắn nát, ống tay áo che lấp gân xanh cánh tay nhô lên.

- Đệ tử ngoại môn Sở Mộ, ra tay quá nặng, nhưng niệm tình ngươi vì tự bảo vệ mình, lần này không trừng phạt ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, không được ỷ thế hiếp người không được cầm cường lăng yếu, nếu không bản trưởng lão biết rõ nhẹ thì Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua, nặng thì trục xuất bổn phái, có thể nhớ kỹ!

Trưởng lão Chấp pháp nói.

- Đệ tử ghi nhớ.

Sở Mộ nói.

- Tốt, phán quyết xong, các ngươi thối lui xuống.

Trưởng lão Chấp pháp hạ lệnh trục khách.

Mọi người lần nữa chắp tay hành lễ, liên tục rời khỏi Chấp Pháp đường.

- Sở Mộ.....

Vương Phong cắn răng nói.

Vương Lỗi và Vương Trường Vương Nghĩa bị trục xuất kiếm phái, đây là sự tình trong dự liệu, Vương Phong cũng không có cảm thấy khổ sở, dù sao Vương Trường Vương Nghĩa chỉ là chó săn, không được hắn coi trọng. Mà Vương Lỗi gân tay bị, trừ phi có thiên tài dị bảo nếu không về sau không cách nào luyện kiếm, ở lại bên trong kiếm phái trừ bị cười nhạo không có bất kỳ chỗ tốt nào, còn không bằng ly khai.

Vương Phong minh bạch điểm này, cho nên mới có thể đem việc này náo đến Chấp Pháp đường. Mục đích của hắn muốn cho Sở Mộ bị một ít trừng phạt, nếu không nội tâm của hắn nghẹn lấy một ngụm ác khí, phát tiết không đi ra, khó chịu dị thường.

Không nghĩ tới, cuối cùng trưởng lão Chấp pháp phán quyết kêu hắn tới Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, mà Sở Mộ chỉ là bị cảnh cáo thoáng một phát, không có bất kỳ trừng phạt. Điều này so với kết quả mà Vương Phong muốn hoàn toàn bất đồng. Vương Phong lập tức có loại cảm giác biệt khuất ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa nhổ ra, không thể không cưỡng ép ngăn chặn.

- Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng tăng tu vi lên, đạt tới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn gia nhập nội môn. Đến lúc đó, chính là tử kỳ của ngươi.

Ánh mắt Vương Phong oán độc, ngữ khí tàn nhẫn gầm nhẹ nói đối với Sở Mộ. Hắn cố nén xúc động ra tay chém giết Sở Mộ, quay người bước nhanh rời đi, đồng thời còn đảo qua Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan, mang theo địch ý nồng đậm.

- Đa tạ hai vị sư huynh.

Sở Mộ không để ý đến Vương Phong kêu gào và uy hiếp, hướng về phía Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan chắp chắp tay, mỉm cười nói.

- Tiện tay mà thôi, lần này mượn Chấp Pháp đường trừng phạt ngươi không thành, Vương Phong nhất định càng hận ngươi.

Tiêu Thiên Phong nói:

- Bất quá, chỉ cần cường đại hơn, hết thảy âm mưu quỷ dị đều là phí công.

- Sở sư đệ, ta cho ngươi một đề nghị, trừ phi ngươi có đầy đủ nắm chắc đối kháng Vương Phong, nếu không không nên đơn giản trở thành đệ tử nội môn.

Nghiêm Khoan sắc mặt ngưng trọng nói ra:

- Đệ tử nội môn giết chết đệ tử ngoại môn, sẽ phải chịu một ít trừng phạt. Mà bây giờ náo đến Chấp Pháp đường, một khi Vương Phong giết chết ngươi, tựu không chỉ có là trừng phạt rất nhỏ. Cho nên, hắn không dám động tay. Nhưng một khi sư đệ ngươi trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó Vương Phong có thể đối với ngươi đề ra sinh tử chiến, có thể danh chính ngôn thuận giết chết ngươi.

- Đa tạ sư huynh cáo tri.

Sở Mộ chắp chắp tay, nói.

- Ta tại Lăng Phong viện, Vương Phong tại Minh Lôi viện.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên nói ra.

Sở Mộ nghe xong, lập tức minh bạch, đệ tử nội môn tựa hồ có phân biệt viện, Tiêu Thiên Phong và Vương Phong tương ứng viện bất đồng.

- Sư đệ, nhìn bộ dáng ngươi là ý định ra ngoài sao?

Ánh mắt Nghiêm Khoan đảo qua bao phục bên trên bả vai và ấm nước bên hông Sở Mộ, cười nói.

- Sư huynh hảo nhãn lực, ta đang muốn đi tạp vụ đường đăng ký với Hướng sư huynh.

Sở Mộ nói.

- Nếu như ngươi muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta đề nghị đi Bách Thú Cốc.

Tiêu Thiên Phong nói.

- Tiêu sư huynh nói đúng, ta cũng đề nghị đi Bách Thú Cốc.

Nghiêm Khoan cười cười nói:

- Bách Thú Cốc ở vào dưới núi Thanh Lan, là chọn lựa đầu tiên mà đệ tử bản kiếm phái đi lịch lãm rèn luyện. Trong Bách Thú Cốc có các loại hung thú, vận khí tốt còn có thể tìm được Linh Dược, gia tăng tu vi. Cái này cho ngươi, hi vọng đối với ngươi trợ giúp được chút ít.

Nói xong, Nghiêm Khoan từ trong lòng lấy ra một quyển sách hơi mỏng, bên trên có ghi: Thanh Phong kiếm phái bách thảo đồ giám.

Sở Mộ cũng không sĩ diện cãi láo, tiếp nhận cất kỹ:

- Đa tạ hai vị sư huynh.

- Lần này, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, bất quá không phải Bách Thú Cốc, hi vọng sau khi trở về, ngươi có đầy đủ tu vi cùng ta chiến một trận.

Tiêu Thiên Phong nhìn thẳng Sở Mộ, ngữ khí như kiếm ẩn chứa một tia cuồng nhiệt lại để cho Nghiêm Khoan cảm thấy kinh ngạc.

- Ta cũng rất chờ mong.

Không hề nhượng bộ chút nào, đón ánh mắt Tiêu Thiên Phong, khóe miệng Sở Mộ mỉm cười, nói.

Tiêu Thiên Phong gật gật đầu, quay người rời đi.

- Sư đệ, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, núi Thanh Lan, trừ Thanh Phong kiếm phái chúng ta còn Thanh Lan kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái. Đệ tử bọn hắn lịch lãm rèn luyện cũng là Bách Thú Cốc.
Bình Luận (0)
Comment