Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1957

Hiển nhiên Kiếm Giả tự do không thể nào xếp hạng nhất bảng Đăng Thiên được, đây là hạng nhất của mấy trăm vạn thiên tài vào Thiên Thanh Hư Giới thuộc bốn tinh vực lớn nhân tộc. Suy đoán chính xác là Cổ Loạn Không là truyền nhân của Đại Đế.

Một số truyền nhân của Đại Đế xuất sắc còn hơn Thần Tử.

Khoảng một phút sau, trên bảng Đăng Thiên xuất hiện cái tên thứ hai.

Tần Ngạo Tiên, điểm thiên tài: 3000!

Giống như Cổ Loạn Không, không ghi rõ lai lịch, rất có thể là truyền nhân của Đại Đế.

Trong một canh giờ lần lượt hiện ra các cái tên, có tổng cộng mười tên.

***

Sở Mộ tay trái nắn ba hư khí thành một cục, tay phải cầm kiếm sắt đen nhìn sắc trời mờ tối, xoay người đi hướng Dạ Minh bộ.

- Cổ Loạn Không... Tần Ngạo Tiên... Dương Chiến Thiên...

Sở Mộ vừa quay về Dạ Minh bộ vừa lầu bầu đọc mười cái tên xuất hiện trên bảng Đăng Thiên, mắt hắn ngày càng sáng.

Đến bây giờ Sở Mộ đã giết bảy con Xích Nhãn Lang, được bảy hư khí. Sở Mộ hấp thu bốn hư khí, còn ba cái này thì hắn không định hấp thu ngay bây giờ, vì đang rất đói bụng cần kiếm đồ ăn. Không chừng ba hư khí này sẽ có ích?

Hoang dã ban đêm càng nguy hiểm, các Kiếm Giả quay về.

Sở Mộ đi qua cây cầu gỗ chợt có người chặn trước mặt, ánh mắt sắc bén quét qua tay trái của hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh lùng nói:

- Vị huynh đài này, tạm thời cho chúng ta mượn hư khí trong tay huynh đài đi, sau này sẽ trả lại gấp đôi.

Sở Mộ nói:

- Ta cần dùng.

Dù đối phương thật sự sẽ trả lại gấp đôi trong thời gian ngắn thì Sở Mộ sẽ không cho mượn ba hư khí, vì hắn cần dùng nó.

Ngay lúc này ai cũng khát vọng được hư khí, dù chỉ có vẻn vẹn một hư khí nhất phẩm.

Người này dai dẳng nói:

- Các hạ, ta là Khâu Minh Lỗi đệ tử bí truyền của Dạ Minh kiếm tông, xếp hạng tám mươi bảy bảng thiên tài tinh hệ. Ta bảo đảm với nhân cách của mình bây giờ các hạ cho ta mượn hư khí, sau này ta sẽ trả lại gấp đôi.

Khâu Minh Lỗi nâng ra lai lịch xuất thân, thứ hạng trên bảng thiên tài tinh hệ như để tăng sức thuyết phục, nhưng thật ra là đang hăm dọa.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- À, hạng tám mươi bảy, ta còn tưởng ngươi là Cổ Loạn Không.

Khâu Minh Lỗi biểu tình cực kỳ khó xem.

Khâu Minh Lỗi lạnh lùng nói:

- Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm người đừng quá kiêu ngạo.

Khâu Minh Lỗi không biết thân phận của Sở Mộ nhưng gã vốn là thiên tài, còn là đệ tử bí truyền của Dạ Minh kiếm tông, xếp trăm hàng đầu trên bảng thiên tài tinh hệ, gã có tiền vốn kiêu ngạo.

Khâu Minh Lỗi nói làm Sở Mộ buồn cười:

- Ta kiêu ngạo rồi sao?

Sở Mộ phải cảm khái rằng trong thiên tài cũng có kẻ đầu thiếu sợi dây, có lẽ tu luyện quá bị cháy não.

- Ta tên Sở Mộ, nếu ngươi thấy gai mắt ta, muốn cho ta bài học thì ta không phản đối.

Con ngươi Khâu Minh Lỗi co rút:

- Sở Mộ!

Những người bên cạnh lộ vẻ kinh sợ.

Thiên tài Dạ Minh bộ có hơn ba vạn người, Sở Mộ xếp hạng nhất bảng thiên tài tinh hệ, mỗi người đều biết đến hắn nhưng không nhiều người quen mặt.

Khâu Minh Lỗi cắn chặt răng nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, bị nhiều người nhìn làm gã cảm thấy mất mặt, thầm hận hắn.

Khâu Minh Lỗi chỉ là nốt nhạc đệm đối với Sở Mộ.

Trong Dạ Minh bộ có tửu lâu, có quán cơm nhỏ.

Tửu lâu tiêu phí rất mắc nên Sở Mộ chọn quán cơm ven đường, một hư khí nhất phẩm chỉ được ăn bữa cơm rất bình thường, hai món mặn một món chay một tô canh cộng một chén cơm, thêm ba cái bánh bao trắng.

Tuy hơi đơn giản nhưng mùi vị không tệ, cũng có thể ăn no.

Hai hư khí nhất phẩm khác thì Sở Mộ dùng để mua ít nước lọc, lương khô trong quán cơm để ăn vào ngày mai.

Thân thể người thường một ngày ít nhất phải có một bữa ăn no, nếu không sẽ ảnh hưởng phát huy thực lực.

Ăn no nê rồi Sở Mộ rời khỏi quán cơm nhỏ, hắn đi dạo một lúc rồi đến tiệm sách.

Chưởng quầy tiệm sách cười tủm tỉm nói:

- Tiểu hữu quả nhiên không giống bình thường.

Sở Mộ nói:

- Qua mấy ngày sẽ đưa hai mươi hư khí nhất phẩm cho ngươi.

- Không vội, ta tin tưởng thực lực của tiểu hữu.

Chưởng quầy tiệm sách vẫn cười nói:

- Ta có công pháp luyện thể và công pháp luyện khí, không biết tiểu có cần không?

Sở Mộ nói:

- Ta không có hư khí.

Đương nhiên Sở Mộ cần, nhưng hắn không có hư khí.

- Với thiên phú của tiểu hữu sau này săn giết hư thú được hư khí không hề khó, coi như ta đầu tư trước.

Chưởng quầy tiệm sách nói:

- Vậy đi, ta sẽ đưa công pháp cho tiểu hữu trước, chỉ cần trong vòng một tháng thanh toán hư khí gấp đôi cho ta là được.

Sở Mộ hỏi:

- Công pháp luyện khí và luyện thể cần bao nhiêu hư khí?

- Công pháp luyện thể, luyện khí nơi này chia ba đẳng cấp sơ cấp, trung cấp, cao cấp.

Chưởng quầy tiệm sách cười giải thích rằng:

- Công pháp luyện khí, luyện thể sơ cấp giá một trăm hư khí nhất phẩm. Công pháp luyện khí, luyện thể trung cấp giá một ngàn hư khí nhị phẩm. Công pháp luyện khí, luyện thể cao cấp giá một vạn ba hư khí tam phẩm.

Sở Mộ nói:

- Ta nhớ chưởng quầy từng nói lần đầu tiên mua công pháp chỉ cần một nửa giá?

Chưởng quầy tiệm sách ung dung nói:

- Đúng rồi, nhưng đó là trực tiếp mua bằng hư khí, ký sổ thì không tính.

Sở Mộ nói:

- Công pháp luyện khí, luyện thể sơ cấp mỗi cái một quyển.

Chưởng quầy tiệm sách sửng sốt, gã cứ tưởng Sở Mộ sẽ mặc cả một phen ai ngờ hắn dứt khoát như vậy.

Chưởng quầy tiệm sách tốt bụng nhắc nhở:

- Tiểu hữu, tuy cùng tu khí thể sẽ càng mạnh nhưng tốn thời gian hơn, hao tổn của cải tài nguyên.

Luyện khí cần tài nguyên, luyện thể cũng cần, và mất thời gian, không dễ chút nào. Sở Mộ biết rõ điều đó, nhưng hắn càng hiểu rằng hắn luôn tu cả khí thể, có như thế mới phát huy năng lực tốt hơn, để thực lực càng mạnh.

Chưởng quầy tiệm sách chỉ nhắc nhở vậy thôi. Sở Mộ lăng tay trên khế ước, nhận hai quyển sách một cái màu lam, một quyển màu vàng.

Một thiên tài khác đi ngang qua thấy vậy nói với chưởng quầy tiệm sách:

- Chưởng quầy, ta cũng muốn một quyển công pháp luyện khí sơ cấp.

Chưởng quầy tiệm sách hỏi ngược lại:

- Ngươi có xếp hạng trong bảng Thiên Tài không?

Thiên tài khó hiểu nhưng vẫn trả lời:

- Không có.

Chưởng quầy tiệm sách vẫn cười híp mắt nhưng câu trả lời thật vô tình:

- Chờ khi ngươi xếp hạng trong bảng Thiên Tài rồi hãy đến ký sổ.

Sở Mộ cầm hai quyển công pháp tu luyện sơ cấp nhanh chóng ra khỏi tiệm quay về nhà gỗ của mình.

Trời chiều đã ngã về tây, trong Dạ Minh bộ rực sáng ánh đèn.
Bình Luận (0)
Comment