Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1985

Nhưng khi sống lại nếu chịu trả cái giá tương ứng như hư khí thì có cơ hội lấy lại kiếm một lần, nên hư linh kiếm trong tay Sở Mộ biến mất.

Sở Mộ không để bụng, một thanh hư linh kiếm nhất phẩm bình thường không bằng Xích Huyết kiếm, hơn nữa vẻ ngoài và hình thức của thanh kiếm không thuộc loại hắn thích.

Sở Mộ không về nhà gỗ mà đi hướng tửu lâu. Tửu lâu cao cấp hơn tiệm cơm nhỏ nhiều, Sở Mộ ăn lương khô hai, ba ngày đã nhạt miệng, hắn rất muốn ăn no nê một bữa thức ăn ngon.

Sở Mộ vừa vào tửu lâu liền có tiểu nhị nhiệt tình lại đón chào dẫn hắn lên lầu hai, ngồi cạnh cửa sổ. Tầng hai không có ai, thật ra tầng trệt cũng không có khách. Trong Dạ Minh bộ ít dân bản xứ, đều là có thân phận, ví dụ chưởng quầy tiệm sách, chưởng quầy tiệm đúc kiếm vân vân, họ không thể nào đặc biệt chạy đến tửu lâu dùng cơm.

Tửu lâu là để phục vụ cho đám thiên tài vào đây.

Nhưng trong giai đoạn này hầu như tất cả thiên tài đang cố gắng kiếm nhiều hư khí, bình thường chịu bỏ ra một hư khí nhất phẩm đi quán nhỏ ăn một bữa đã là may, sao có thể đến tửu lâu tiêu phí được?

Không lâu sau trên cái bàn trước mặt Sở Mộ có thêm vài món ăn, hai chay ba mặn, ba bát cơm to, năm cái bánh bao trắng. Sở Mộ không kêu canh mà muốn một bình rượu, bắt đầu nhâm nhi.

Có người đi ngang qua thấy Sở Mộ ngồi bên cửa sổ thì giật mình kêu lên:

- Người đó là ai mà chạy đến tửu lâu?

Bất giác Sở Mộ lại trở thành tiêu điểm.

Nhai kỹ nuốt chậm, Sở Mộ cố gắng nhai nát thức ăn hấp thu dinh dưỡng, hai mươi phút sau hắn ăn uống no nê nhưng bụng không phồng lên.

Sở Mộ thanh toán bốn hư khí nhất phẩm, rời đi trong sự đón chào nhiệt tình của tiểu nhị. Tuy hơi mắc nhưng đồ ăn đúng là ngon hơn tiệm cơm nhỏ nhiều.

Sở Mộ rời khỏi tửu lâu không trực tiếp quay về nhà gỗ mà chậm rãi đi bộ, hắn đi hướng tiệm cơm nhỏ để chuẩn bị một ít lương khô, còn nước uống thì trong ấm của hắn có đầy.

Mấy người đẹp trang điểm khác nhau, hoặc ngây thơ hoặc ngọt ngào, hoặc quyến rũ hoặc dâm đãng đứng trước một tòa lâu vung tay áo, gió thơm thoang thoảng.

Các nàng nũng nịu nói với Sở Mộ:

- Công tử tuấn tú tiêu sái kia ơi, vào chơi đi!

Đây là thanh lâu.

Sở Mộ chỉ liếc qua rồi phớt lờ, các nữ nhân thanh lâu không chạy tới quấn quýt.

Còn hai mươi lăm hư khí nhất phẩm, Sở Mộ vào tiệm cơm nhỏ bỏ ra mười hư khí nhất phẩm mua lương khô cho năm ngày. Nếu không phải mang quá nhiều không tiện hành động thì Sở Mộ định mang theo nhiều hơn nữa.

Cuối cùng còn mười lăm hư khí nhất phẩm, Sở Mộ quay về nhà gỗ nhỏ đặt mười lăm hư khí nhất phẩm lên bàn. Chủ nhân nhà gỗ nhỏ là của Sở Mộ, trừ hắn ra người khác không cách nào cưỡng ép đi vào.

Trước tiên Sở Mộ tu luyện bộ pháp, thân pháp, kiếm pháp trung cấp, rồi tắm rửa ngồi xếp bằng trên giường tu luyện nội khí, định chiêm nghiệm lại những gì có được trong cuộc chiến hai ngày qua. Chợt có tiếng gõ cửa, là Lâm Dịch.

Khi Sở Mộ thấy Lâm Dịch ánh mắt đầu tiên thì phát hiện hơi thở của gã dường như yếu đi:

- Lâm sư huynh, tu vi của sư huynh?

Lâm Dịch cười toe toét, oán hận nói:

- Ta nghe nói mấy người Trần Cương, Dương Hiên muốn gây sự với Sở sư đệ nhưng bị sư đệ một kiếm giết chết? Giết hay lắm!

Sở Mộ hỏi:

- Lâm sư huynh bị người giết?

Lâm Dịch cùng tu khí thể, tu vi nhất trọng thiên luyện thể giảm xuống nên dao động khí huyết trên người rất yếu.

- Ừm, bị Chu Thiên Đồng giết! Nhóm Giang sư đệ cũng bị giết, còn tuyên bố thấy người của Ngũ Hành môn chúng ta gặp ai là giết người đó!

Lâm Dịch căm giận nói:

- Ta tìm Sở sư đệ là muốn nói ở bên ngoài gặp người Dạ Minh điện cứ giết trước rồi tính, ta vì do dự một chút không xuống tay trước nên mất tiên cơ.

Tiếp xúc mấy lần nên Sở Mộ hơi thiểu tính cách của Lâm Dịch, có chút người tốt ba phải, nhưng không quá rõ ràng, làm việc không quá dứt khoát, nếu không sửa lại tính cách này sẽ không được lợi gì.

Sở Mộ nói:

- Sư huynh yên tâm, đã xuống tay với sư huynh đệ chúng ta thì khi gặp trong hoang dã ta sẽ cho bọn chúng hối hận!

Sở Mộ chợt nhớ ra điều gì:

- Sư huynh chờ chút.

Sở Mộ xoay người vào nhà gỗ rồi ra ngay, trong tay có mười lăm hư khí nhất phẩm.

- Hư khí nhất phẩm đã vô dụng với ta, sư huynh hãy lấy đi phục hồi thực lực.

Sở Mộ đưa hư khí cho Lâm Dịch:

- Chắc sư huynh cũng biết tính cách của mình, đôi khi như thế không tốt.

Sở Mộ nói khéo nhưng không mập mờ, ý là Lâm Dịch có nhận hay không là chuyện của gã. Lâm Dịch không chịu nhận hư khí của Sở Mộ.

Sở Mộ thuyết phục:

- Sư huynh, hư khí nhất phẩm thật sự vô dụng với ta nhưng có thể khiến sư huynh nhanh chóng khỏe lại.

Lâm Dịch nhận năm hư khí nhất phẩm, gã vô cùng cảm kích nhưng không giỏi bày tỏ.

Trò chuyện vài câu rồi Lâm Dịch từ biệt, Sở Mộ khép cửa gỗ lại, ngồi xuống giường.

Sở Mộ thì thào:

- Chu Thiên Đồng, hãy tự cầu nguyện đừng để ta gặp được.

Sở Mộ loại bỏ tạp niệm đắm chìm trong hồi ngộ.

Các cảnh chiến đấu lặp lại trong đầu Sở Mộ, hắn từ từ chiêm nghiệm từng chi tiết trong quá trình chiến đấu, tìm khiếm khuyết của mình, xem có thể làm tốt hơn không để nâng cao năng lực cho mình.

Làm như vậy nhìn như lãng phí thời gian nhưng thật ra rất đáng sợ. Lặp lại một lần, hai lần, ba lần, thậm chí mấy chục lần thì không có gì, hiệu quả không rõ ràng, nhưng khi nó biến thành thói quen, lâu dài sẽ có tác dụng.

Sở Mộ mất chút thời gian hồi ngộ xong lại nghĩ tới buổi tối dựa người trên tảng đá ngắm sao băng vụt qua không trung. Sở Mộ nhớ lại một lúc rồi rút Xích Huyết kiếm ra đâm nhát kiếm.

Nhanh chóng hung mãnh, hỏa hoa tung tóe.

Đường kiếm này không thành công nhưng không nản lòng không thỏa hiệp, tiếp tục cố gắng.

Đã là giữa khuya, còn khoảng ba canh giờ thì trời sáng.

Trong hai, ba mươi giây Sở Mộ tổng cộng có thể đâm ra từ tám trăm đến hơn một ngàn kiếm, Sở Mộ hy vọng sẽ thành công trong thời gian này.

Sở Mộ đâm kiếm ra, rút về, ngẫm nghĩ rồi lại đâm kiếm ra rút về, suy tư.

Từng kiếm lại từng kiếm, sau mỗi lần sẽ suy nghĩ sơ, sửa chữa không đủ.

Dần dà tốc độ mỗi đường kiếm càng nhanh, lực lượng càng đầy đủ, thân kiếm ma sát với không khí sinh ra hơi nóng càng mạnh hơn hóa thành lửa sắp bốc cháy.

Không khí trong nhà gỗ dần ấm lên.

Thời gian bất giác trôi qua, may mắn Sở Mộ bây giờ là cùng tu khí thể nhị trọng thiên, luyện thể đến đẳng cấp hai tầng nhị trọng thiên, thể lực sung túc tràn đầy dẻo dai, không thì chẳng thể ra kiếm thời gian dài được.
Bình Luận (0)
Comment