Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2112

Lý Thu Phong ngồi bệch xuống, ngây ngẩn. Vậy tức là tám Thiên Vệ và Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ mà gã phái ra ngoài hơn chín mươi phần trăm đã chết.

Bây giờ Lý Thu Phong suy nghĩ không phải làm sao đối thủ với Sở Mộ mà ăn nói như thế nào.

Thiên Vệ mặt ngoài là vệ đội mạnh nhất Lý gia, số người ít, tổng cộng khoảng trăm người do ba thống lĩnh chỉ huy. Mỗi Thiên Vệ đều cực kỳ quan trọng với Lý gia, dù sao bồi dưỡng một tu luyện giả Niết Bàn cảnh không dễ.

Bình thường Thiên Vệ sẽ không xuất động.

Lần này Lý Thu Phong vì ích kỷ, chỉ vì gai mắt Sở Mộ muốn cho hắn một bài học mà gây ra tình hình như vậy. Lý Thu Phong cứ nghĩ xuất động Thiên Vệ là mọi chuyện xong xuôi, gã không ngờ tám Thiên Vệ và hai thống lĩnh đều bị giết.

Mất một, hai Thiên Vệ thì bằng vào thân phận thiếu chủ có thể dằn xuống được, nhưng mất tám Thiên Vệ, một thống lĩnh thì dù là gia chủ cũng phải có giải thích cho gia tộc.

Biểu tình Lý Thu Phong độc ác đổ dồn sai lầm lên người Sở Mộ, hoàn toàn không ngẫm lại mình:

- Sở Mộ chết tiệt, nếu không phải tại ngươi...!

Lý Thu Phong cố gắng bình tĩnh lại, gã đứng dậy đi ra ngoài, gã phải tự nói ra trước khi các trưởng lão trong gia tộc phát hiện việc này, dĩ nhiên sẽ cố gắng bôi xấu Sở Mộ.

Lý Chấn Nguyên Lý gia chủ và các trưởng lão nghe Lý Thu Phong kể xong.

Lý Chấn Nguyên vung tay nghiêm nghị nói:

- Quay về chuẩn bị đi Hỏa Thần tông, chăm chỉ tu luyện.

Lý Thu Phong biến sắc mặt.

Lý gia và Hỏa Thần tông có chút liên lạc, hoặc từ ý nghĩa nào đó Lý gia phụ thuộc vào Hỏa Thần tông. So với Lý gia truyền thừa ngàn năm thì tông phái hơn ba ngàn năm Hỏa Thần tông càng cường đại hơn gấp mười lần.

Với năng lực của Lý gia cộng thêm thiên phú của Lý Thu Phong khi vào Hỏa Thần tông sẽ được chú trọng bồi dưỡng, nhưng thật ra là Lý Thu Phong không có duyên với địa vị gia chủ Lý gia.

So với người chỉ theo đuổi thực lực thì Lý Thu Phong thích thú với quyền lực hơn.

Đây là tại sao Lý Thu Phong luôn không chịu vào Hỏa Thần tông mà cứ ở lại Lý gia, vì gã muốn kế thừa địa vị gia chủ.

Nhưng bây giờ Lý Chấn Nguyên quyết định đưa Lý Thu Phong vào Hỏa Thần tông, tương đương nói gã không có duyên với Lý gia, điều này khiến gã càng oán hận Sở Mộ.

Lý Chấn Nguyên sắp xếp cho Lý Thu Phong xong mắt lóe tia sáng lạnh.

Một trưởng lão quát:

- Gia chủ, tên giặc Sở Mộ này dám khiêu khích uy nghiêm của Lý gia ta, tuyệt đối không thể tha cho!

Lý Chấn Nguyên dõng dạc nói:

- Tên giặc này giết tám Thiên Vệ Niết Bàn tam trọng thiên, Thống Lĩnh Niết Bàn ngũ trọng thiên thì thực lực không tầm thường. Hoặc không đụng vào, nếu làm phải một kích tất sát, không cho tên giặc này có cơ hội nào!

Ngũ trưởng lão đứng dậy, cười gằn:

- Ta đã nhiều năm không ra tay.

Mắt ngũ trưởng lão hấp háy tia sáng lạnh, đáy mắt lóe tia khát máu.

- Tốt, vậy thì từ ngũ trưởng lão ra tay bắt tên giặc này về chờ xử lý.

Lý Chấn Nguyên nói:

- Nếu tên giặc ngoan cường chống cự thì ngũ trưởng lão có thể giết tại chỗ, mang đầu về là được.

Ngũ trưởng lão cười ác:

- Biết rồi gia chủ.

Các trưởng lão khác cùng cười.

Tam trưởng lão nói:

- Lão ngũ ra tay thì chắc ăn rồi.

- Lần này lão ngũ ra tay cũng để chấn nhiếp mấy gia tộc khác.

Nguy hiểm mới lại đến gần Sở Mộ.

***

Phi hạm hình thoi bay rất nhanh, xé gió như sao băng vụt qua, bay nhanh ra ngoài khu vực Yến sơn. Với tốc độ của phi hạm và khoảng cách thì ngũ trưởng lão Lý gia không có nhiều phần trăm cơ hội đuổi kịp Sở Mộ.

Mấy canh giờ sau phi hạm bay ra khỏi phạm vi đất Lý gia, rời khỏi Yến sơn.

Lúc này Sở Mộ ở trong phi hạm giật bắn người, khí thế xuyên thấu phi hạm rơi vào người hắn, khiến tim hắn thít chặt.

Sở Mộ thầm nhủ:

- Rốt cuộc đến sao?

Sở Mộ ngừng phi hạm lại, đáp xuống, hắn lao ra ngoài, lực lượng thần niệm mạnh mẽ phóng ra như tia chớp quét tám hướng.

Một bóng người xuất hiện trong phạm vi lực lượng thần niệm, từ hơi thở khiến Sở Mộ biết đó là người tỏa định mình.

Vang tiếng hét to:

- Tiếp kiếm!

Chữ thứ nhất còn ở phía xa, chữ thứ hai đã đến gần. Một luồng kiếm quang sắc bén như tia chớp giây lát giết tới, cực kỳ hung hãn, mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, hung mãnh hơn kiếm của Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia.

Kiếm pháp một kiếm ám sát đến khiến Sở Mộ giật thót.

Sở Mộ cầm Thiên Trảm kiếm chém ra như có thể phá núi gãy non, sấm nổ ầm ầm.

Hai kiếm va chạm, lực lượng chấn động mạnh mẽ khuếch tán, sóng âm chói tai từng tầng khuếch tán. Người Sở Mộ run rẩy trừ đi lực phản chấn, hắn xoay người, Thiên Trảm kiếm như sao băng vụt qua bầu trời đâm ra, kiếm quang cực kỳ sắc bén. Sở Mộ lắc cổ tay, kiếm quang thoáng chốc như mưa to.

Người đến hét to:

- Kiếm pháp đẹp!

Kiếm vung lên, kiếm quang rợp bóng kín không kẽ hở, không giọt nước lọt vào được. Sau khi chặn lại kiếm quang của Sở Mộ lại quay một vòng chém kiếm ra, thế lớn lực nặng như muốn xẻ ngọn núi ra.

Thân kiếm rung nhẹ, Chấn Đại kình đánh bật kiếm chém tới, Sở Mộ mạnh mẽ chém ngược lại.

Từ hơi thở của kẻ đánh lén Sở Mộ biết đó là tu luyện giả tu vi ít nhất cỡ Niết Bàn thất trọng thiên, tạo nghệ kiếm pháp hơn xa Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia, tuy không thể so sánh với Sở Mộ nhưng điểm mạnh là tu vi cao hơn hắn rất nhiều.

Dù Sở Mộ có tu vi luyện thể cường đại cũng không chịu nổi, vì cách biệt tu vi quá lớn. Tam trọng thiên sơ kỳ và thất trọng thiên chênh lệch ít nhất bốn trọng thiên.

Đôi khi lực lượng chênh lệch tuyệt đối thì nhiều kỹ xảo mấy cũng chỉ là trò cười.

Trong chiến đấu Sở Mộ dần yếu thế, hắn dựa vào kiếm pháp tinh tế tuyệt luân chống đỡ, hắn đang suy nghĩ có nên thi triển kiếm vực không.

Chênh lệch tu vi cỡ bốn trọng thiên thì kiếm vực chưa chắc ức chế đối phương được, huống chi đánh một hồi Sở Mộ cảm giác hình như đối phương không có ác ý, tuy kiếm pháp sắc bén, công kích dồn dập không nương tình nhưng không có sát ý.

Sở Mộ dư sức cảm nhận được có sát ý hay không.

Điều này càng làm Sở Mộ không hiểu người này muốn gì.

Ban đầu Sở Mộ còn tưởng là người Lý gia, nghĩ có khi nào bị lộ thân phận nên gặp truy sát, giờ xem ra hình như không phải.

Đầu óc xoay chuyển nhanh, kiếm pháp của Sở Mộ liên miên không ngớt. Dù cách biệt lực lượng tuyệt đối khiến Sở Mộ bị yếu thế một chút nhưng hắn rất cứng cỏi ngoan cường, ngẫu nhiên phản kích một, hai lần cũng diệu đến đỉnh, như nét bút của thần buộc đối phương phải né tránh hoặc đón đỡ.
Bình Luận (0)
Comment