Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2225

Phi hạm hoa lệ mà đại khí biến mất, một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện trong mắt Sở Mộ.

Mái tóc dài màu tím, đôi mắt màu tím, trường bào màu tím, không gian chung quanh hắn có khí tức sấm sét kinh người, cuồng bạo, hủy diệt. Tất cả mọi thứ dường như đều bị phá hủy dưới khí tức của hắn.

Không gian trong phạm vi bốn trăm trượng đều bị khí tức của người này làm ảnh hưởng, như là biển sấm sét nhưng lại không nhìn thấy sấm sét, loại cảm giác này vô cùng đáng sợ.

Trái lại, đạo thân ảnh bên cạnh người này hoàn toàn bị xem nhẹ. So với đối phương, người này không có cảm giác tồn tại gì, thế cho nên Sở Mộ cũng không thèm liếc mắt nhìn đối phương.

Hô hấp của Sở Mộ trở nên có chút bất ổn, quá mạnh mẽ, khí tức này có cảm giác giống như là một Lôi thần từ trên trời giáng xuống vậy.

Hai mắt màu tím lóng lánh, có một tia lôi điện nhảy lên, lập lòe trong đồng tử.

Cung chủ Tử Lôi cung chắp hai tay sau lưng, cứ như vậy đứng ở vị trí cách Sở Mộ vài trăm trượng, đôi mắt mang theo uy năng đáng sợ bắn thẳng tới Sở Mộ.

- Trên người của ngươi có Tử Lôi ấn ký chấn động... Chính là ngươi... giết con của ta?

Cung chủ Tử Lôi cung mở miệng, ngữ khí không có chút khiếp sợ, cũng không có chút phẫn nộ nào, dường như đang nói nhỏ lại giống như tiếng sấm vang rền vang vọng bên tai Sở Mộ.

Từ một chiêu này có thể nhìn ra được cung chủ Tử Lôi cung này đã vận dụng lực lượng đạt tới một độ cao kinh người.

Sở Mộ cảm thấy tâm thần có chút bất ổn, bị trùng kích, nhưng mà rất nhanh hắn đã chống cự được. Nếu như đổi lại là một Niết Bàn cảnh thất trọng thiên khác, lúc này tâm thần rung động, đã lắc lư bất ổn, thất khiếu chảy máu rồi.

- Tốt, có chút bổn sự, khó trách có thể dùng tu vi Niết Bàn cảnh thất trọng thiên giết chết Niết Bàn cảnh bát trọng thiên, là thiên tài, bất quá, đáng tiếc..

Cung chủ Tử Lôi cung giống như một đế vương nắm quyền sát sinh, chưởng quản hình pháp trên đời này. Mỗi một câu một chữ từ trong miệng hắn đều ẩn chứa uy năng kinh người. Người tâm tính không đủ kiên định sẽ lập tức bị ảnh hưởng, sinh ra bóng mờ, tiếp đó sẽ cảm thấy mình đã làm sai chuyện, có lẽ nên bị trừng phạt. Người nghiêm trọng hơn còn cảm thấy bản thân mình tội ác tày trời, tự mình kết liễu.

Thủ đoạn nhìn như đơn giản như vậy lại làm cho hai mắt Sở Mộ sáng ngời. Cung chủ Tử Lôi cung này quả thực rất đáng sợ, mỗi một hành động lời nói đều có thể ảnh hưởng tới bốn phía, ảnh hưởng tới tâm cảnh người khác, cường giả, là cường giả đáng sợ.

Giống như hắn là thẩm phán tới phán quyết Sở Mộ vậy.

Hít sâu một hơi, Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ đối kháng, làm cho tâm thần trầm ổn không bị dao động, chống đỡ.

- Ta không thể không tỏ vẻ thưởng thức ngươi.

Cung chủ Tử Lôi cung giống như là người quen, tiếp tục mở miệng nói với Sở Mộ.

- Đáng tiếc ngươi giết con của ta. Cho dù nó không có được việc gì thì cũng là con của ta. Cho nên... ngươi phải chết.

Ba chữ cuối cùng nói ra, trên bầu trời xanh lam đột nhiên xuất hiện một đạo sấm sét màu tím thô to, giống như đánh nát bầu trời, bổ vào trên linh hồn của Sở Mộ, tra khảo hắn.

Uy thế kinh người.

Sấm sét gần đây được coi là thứ công bằng liêm chính, đại biểu cho thiên đạo. Sấm sét giận dữ đồng nghĩa với việc thiên địa giận dữ.

Cung chủ Tử Lôi cung tinh tu lôi thuật, nắm giữ Lôi chi lực đạt tới độ cao kinh người. Trên lôi chi lực có tạo nghệ vô cùng kinh người, giống như có thể hiệu triệu sấm sét trong thiên hạ để cho mình sử dụng vậy.

Trong lòng Sở Mộ nhấc lên sóng to gió lớn, vẻ mặt khẽ đổi, vội vàng dùng kiếm ý khống chế. Dùng độ thống nhất cao đem lời nói này đè xuống, nếu không tâm thần hắn sẽ rối loạn.

Cảnh này khiến cho cung chủ Tử Lôi cung thở dài không thôi, trong lòng của hắn vô cùng tiếc hận.

Kỳ thực bản thân hắn là một người rất là ái tài, nếu không phải xảy ra chuyện Sở Mộ giết chết đứa con thứ hai của hắn, hắn nhất định sẽ lôi kéo thiên tài như Sở Mộ về tông môn của mình. Loại thiên tài có tâm tính cứng cỏi như vậy rất ít, rất ít.

Đáng tiếc a.

Trong lòng cung chủ Tử Lôi cung thở dài, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn.

- Ngươi là hậu bối, ra tay với ngươi không phù hợp với thân phận của ta.

Cung chủ Tử Lôi cung nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, con mắt kia giống như muốn nhìn thấu Sở Mộ.

- Phụ thân, giao cho con đi.

Tử Dị bước về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trên người có lôi quang lập lòe, hắn nói.

- Không nên giết chết hắn.

Cung chủ Tử Lôi cung nói.

- Phụ thân, người yên tâm đi, con sẽ không để cho hắn chết đi một cách dễ dàng như vậy đâu.

Tử Dị cười lạnh không thôi.

- Niết Bàn cảnh thất trọng thiên sơ kỳ lại có thể giết chết Niết Bàn cảnh bát trọng thiên đỉnh phong. Ta không thể không thừa nhận ngươi là một thiên tài chính thức. Nhưng đáng tiếc ngươi ngàn vạn lần không nên giết chết nhị đệ của ta.

Tử Dị nói.

- Sớm muộn gì hắn cũng phải chết, chỉ có điều vận khí không tốt, gặp được ta mà thôi.

Đối mặt với Tử Dị khí thế bức người, Sở Mộ không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn lạnh nhạt nói.

Khác với cung chủ Tử Lôi cung, một thân khí thế của Tử Dị quá kém, quả thực giống như là ao nhỏ so với biển lớn mênh mông vậy. Đối mặt với khí thế của cung chủ Tử Lôi cung, Sở Mộ còn có thể chống đỡ được. Chỉ là khí thế của một Tử Dị nho nhỏ, Sở Mộ không bị ảnh hưởng một chút nào.

Tử Dị nói không giết hắn, cũng không phải là thả hắn đi mà chính là bắt sống rồi tra tấn. Từ trong mắt đối phương Sở Mộ nhìn thấy vẻ tàn nhẫn. Cho nên Sở Mộ sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Trong lòng thầm cảm khái một chút, dưới kiếm hắn lại nhiễm thêm máu tươi của một nhân tộc Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên rồi.

Bên trên ngọn núi có ba đạo thân ảnh đứng đối diện với nhau.

Cung chủ Tử Lôi cung thối lui, đem chiến trường lưu lại cho Sở Mộ và Tử Dị.

Tuy rằng miệng nói Sở Mộ là hậu bối, dùng thân phận của hắn không tốt trực tiếp ra tay, nhưng mà nguyên nhân lớn nhân kỳ thực là để dành cho Tử Dị. Lúc trước Tử Dị đã thỉnh cầu với hắn.

Hắn là cung chủ một cung, có tư tâm, cũng cân nhắc vì Tử Lôi cung, một thiên tài tính tình cứng cỏi, có thể vượt qua một trọng thiên chém giết đối thủ có thể làm đá mài dao cho Tử Dị, còn là viên đá mài dao tốt nhất.

Nhưng mà hắn lại không biết, không lâu sau đó hắn sẽ vì chính suy nghĩ này của mình mà hối hận không thôi.

...
Bình Luận (0)
Comment