Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2267

Ý nghĩ sai, phương hướng tìm kiếm tất nhiên cũng là sai lầm. Theo Sở Mộ không ngừng lặn xuống, muốn tìm được hắn, càng khó hơn.

Sở Mộ lặn xuống, tiếp tục lặn xuống, không ngừng lặn xuống.

Rắc rắc.

Đột nhiên, một tiếng động rất nhỏ thanh thúy vang lên, truyền vào trong tai Sở Mộ, khiến thần sắc hắn thoáng đổi.

Trên màn bảo hộ do Tị Thủy Châu phát ra xuất hiện một vết nứt uốn lượn.

Tị Thủy Châu thật sự có thể chống lại áp lực do biển sâu mang đến, nhưng không phải là vạn năng. Nó có giới hạn của nó. Khi áp lực đạt đến giới hạn, màn bảo hộ của Tị Thủy Châu sẽ bị tổn thương rạn nứt. Nếu như vượt qua cực hạn, màn bảo hộ Tị Thủy Châu sẽ bị nghiền nát.

Suy nghĩ một chút, ở sâu dưới đáy biển như rãnh biển này, một khi màn bảo hộ Tị Thủy Châu bị nghiền nát, ở trong nháy mắt, thân thể Sở Mộ sẽ bị áp lực khủng khiếp của biển sâu ép thành bột phấn. Kể cả linh hồn của hắn cũng sẽ bị cái lạnh kinh khủng ở dưới sâu này làm đông cứng, trọn đời ở đây. Lúc đó hắn hoàn toàn trầm luân.

Sở Mộ xuất hiện do dự.

Tiếp tục đi xuống, khó bảo đảm màn bảo hộ Tị Thủy Châu sẽ không bị vỡ tan. Đến lúc đó, chờ đợi hắn là tử vong.

Không tiếp tục đi xuống, sẽ bỏ lỡ một lần cơ duyên. Hắn cảm giác được, nơi phát ra tiếng kêu gọi đã ở rất gần.

Vừa nghĩ tới đây, Sở Mộ quyết định tiếp tục đi xuống. Hiện tại Tị Thủy Châu vẫn có thể chống cự một chút, có thể tiếp tục đi xuống. Chỉ hy vọng thứ phát ra lời kêu gọi với mình không ở quá xa.

Chỉ có điều bây giờ tốc độ lặn xuống lại chậm hơn so với trước kia rất nhiều. Phải cẩn thận. Đó chính là một cơ duyên, có lẽ có thể khiến cho mình nhận được lợi ích không nhỏ. Nhưng nếu vì cơ duyên này mà giao ra tính mạng của mình, Sở Mộ vẫn không chịu.

Mạng cũng đã mất, cho dù cơ duyên này có tốt mấy, cũng không làm nên được chuyện gì.

Mà không có cơ duyên này, hắn có thể tu luyện trở nên cường đại. Có lẽ, chỉ là bỏ ra thêm một ít thời gian và tinh lực mà thôi.

Sở Mộ cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn bảo hộ của Tị Thủy Châu. Một khi màn bảo hộ tổn hại nghiêm trọng, hắn lập tức di chuyển lên trên. Càng lên cao áp lực sẽ càng nhỏ. Tị Thủy Châu tất nhiên có thể bình yên vô sự.

Lặn xuống thêm một chút, tiếng hô hoán càng thêm mãnh liệt.

Rắc rắc.

Lại là một tiếng rạn nứt vang lên. Trái tim Sở Mộ thoáng đập mạnh.

Đột nhiên, Sở Mộ dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn thấy được một vật trên vách của rãnh biển.

Rãnh biển sâu tới mức nào, Sở Mộ không biết. Hắn đã lặn xuống đến hơn một ngàn thước, vẫn không nhìn thấy đáy. Có lẽ là chiều sâu mấy ngàn thước, có lẽ là sâu tới mấy vạn thước. Trên Tị Thủy Châu đã có năm vết nứt. Vết nứt thứ sáu đã xuất hiện một chút. Nếu như lại xuống tiếp nữa, vết nứt thứ sáu nhất định sẽ xuất hiện.

Chỉ có điều, Sở Mộ đã không cần tiếp tục lặn xuống nữa. Bởi vì hắn đã tìm được vật đang kêu gọi hắn. Nó nằm ở trên vách của rãnh biển.

Sở Mộ tới gần mới nhìn thấy được một chút mơ hồ.

Đó là một khối bia. Hình dạng bên ngoài của nó giống như kiếm bia. Nhìn thấy khối bia màu đen, một màu đen còn hơn cả sự tối tăm của rãnh biển. Trên kiếm bia màu đen này có ánh sáng màu đen lượn lờ. Phía trên lại đầy những đường vân che kín khắp nơi.

Thấy một khối kiếm bia màu đen này, tâm thần Sở Mộ chấn động. Hắn chỉ cảm thấy khối kiếm bia này có chút quen mắt. Hình như, hắn đã từng nhìn thấy qua ở nơi nào đó. Nhưng Sở Mộ lại có thể khẳng định, hắn chưa từng thấy qua kiếm bia này.

- ... Quả nhiên là... Kiếm bia hắc ám sao?

Sở Mộ lo lắng nói.

Hình dáng bên ngoài của khối kiếm bia màu đen này rất giống với kiếm bia quang minh của Hạ Trấn Không. Các đường vân phía trên nó cũng cho một loại cảm giác tương tự...

Ngoài mặt Lam Hải, nước biển xanh thăm thẳm, không có chút gợn sóng nào. Thật giống như một khối ngọc bích cực lớn. Thời điểm sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, phá hủy tất cả.

Biển có thể bao dung tất cả, cũng có thể phá hủy tất cả. Nó là cái nôi của văn minh.

Trên Lam Hải, từng ngọn đảo nhỏ được phân bố giống như những vì sao trên bầu trời, không biết có bao nhiêu cái.

Tất cả các đảo lớn nhỏ khác nhau. Có vài đảo nhỏ có sinh mệnh sống ở trên. Có vài đảo nhỏ lại thuần túy là hoang đảo bị bỏ hoang, không thích hợp ở lại, càng không thích hợp để tu luyện.

Từ khi Ám Ảnh tàn sát mười vạn chiến sĩ Sa tộc đến nay, đã qua một tháng lại mấy ngày. Lúc trước các hòn đảo đều bị phong tỏa. Phi hạm khó có thể tiến vào, cũng khó có thể rời đi. Nhưng cuối cùng cũng không thể phong tỏa trong thời gian quá dài. Nếu không sợ rằng sẽ gây ra bạo loạn.

Bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai truy tìm tung tích của Sở Mộ, bị Sở Mộ làm cho tức giận, tiến vào trong biển truy tìm. Trong lúc vô ý, chẳng khác nào đã bỏ qua những người khác. Hải tộc tiếp tục lục soát Nhân tộc, nhưng không biết bề ngoài và khí tức bọn họ đã thay đổi, đồng thời tách ra, một mình hành động. Bọn họ lẩn vào trong đám người, trở nên bình thường không bắt mắt, càng khó tìm kiếm hơn.

Từng chiếc từng chiếc phi hạm lại lần nữa khởi động, di chuyển tới lục địa.

Ba người Mai Lâm và Văn Phi cùng với Long Dực lẫn vào trong các phi hạm khác nhau, đi tới nội lục. Bọn họ bị Sở Mộ biến thành nô dịch. Nếu Sở Mộ sống, bọn họ cũng sẽ sống. Nếu như Sở Mộ chết, hạt giống trồng ở trong tâm thần bọn họ sẽ vỡ nát nổ mạnh, tổn thương nặng nề tới tâm thần của bọn họ, thậm chí tâm thần nổ nát mà chết.

Bởi vậy, bọn họ phải hành sự khiêm tốn, cố gắng không gây chú ý, tránh thoát lần lượt những đợt kiểm tra.

...

Trong biển, bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai một lần nữa chạm trán.

- Không tìm được.

- Ta cũng không tìm được.

- Không có khả năng. Chỉ là một Nhân tộc, ở đáy biển, hắn làm sao có thể tránh được sự truy tìm của chúng ta được?

- Liên thủ. Thi triển Đại Tham Hải Thuật.

Người Thánh cấp cao giai thứ tư nói.

- Được, liên thủ.

Nhất thời, bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai phân ra thành bốn phương hướng, đứng ngay ngắn, thần sắc nghiêm túc và trang trọng. Hai tay vung lên, kéo theo dòng nước xung quanh thân.

Bọn họ thi triển ra hải thuật.

Ánh sáng màu xanh lam hội tụ ở trong tay của bốn Sa tộc Thánh cấp cao giai, càng lúc càng mãnh liệt, cộng hưởng cùng nước biển ở bốn phía xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment